Hàn Dao đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, không khỏi nhắc nhở mẫu thân: "Y phục của tẩu tẩu đều là những mẫu hợp thời ở kinh thành, đẹp đến như vậy."
Tông Vương phi trừng mắt: "Thì đã bao giờ không hợp thời đâu? Hễ là chủ tử trong Vương phủ nhà chúng ta sao có thể ăn mặc lòe loẹt như hạng thường dân chợ búa chứ. Kiểu cách lịch sự, tao nhã làm sao có thể biến đổi nhiều đến mức thành ra như thế được?"
Lạc Vân không quá để ý chuyện ăn mặc, chẳng qua ống tay áo được sửa rộng hơn cho đỡ chật, chỉ là chuyện vặt, nàng tiếp tục cười nói: "Con đều nghe mẫu thân, mà con cũng cảm thấy đúng là cần sửa lại bộ y phục này ”.
Vương phi gật đầu hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của Lạc Vân, nhân tiện mang bộ đồ mới của nàng mua từ kinh thành đi sửa lại luôn. 
Hàn Dao vốn thích chưng diện nhìn mà sốt cả ruột, cảm thấy bản thân khi khoác trên người bộ y phục mới liền lập tức tỏa ra sặc mùi quê cha đất tổ, không khỏi xụ mặt, chẳng còn hào hứng gì nữa.
Lạc Vân khẽ cười trong lòng, cuối cùng nàng cũng đã hiểu được khởi nguồn sở thích ăn mặc của Hàn Dao bắt đầu từ đâu.
Tuy Tông Vương phi đã đến Lương Châu, nhưng vẫn cố giữ vững phong thái của một người nữ nhân trong gia tộc. Dù lưu luyến ống tay áo kiểu hẹp hay phần eo được bóp lại, nhưng bất đắc dĩ, bà vẫn nhất quyết không thay đổi dù chỉ một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play