Hàn Lâm Phong cúi đầu thấy nàng cắn môi không nói lời nào, cũng biết bản thân lỡ lời, quả thực nên đánh, chỉ có thể dùng cánh tay sắt nhốt chặt Lạc Vân, tham lam ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, nói khẽ: "Đều là lỗi của ta, lúc trước không nên lừa gạt nàng để nàng mơ hồ gả cho ta. Nhưng mà, nếu đã gả cho ta, ta cũng tự sẽ bảo vệ nàng chu đáo, chỉ là kinh thành là nơi nguy hiểm nên để cho ta suy nghĩ lại một chút. . ."
Đấu đá âm thầm trong cung càng ngày càng nghiêm trọng, còn có Phương Cẩm Thư kia từ đầu đến cuối xem Lạc Vân như là cái đinh trong mắt. Mặc dù lần này Lạc Vân nhạy bén, trốn được một kiếp, khó tránh khỏi lần sau không bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu nào đó.
Cho nên hành động sáng suốt nhất trước mắt, chính là phải rời khỏi kinh thành. Tính một chút thì hắn ở kinh thành đã sắp hơn ba năm, cũng nên là rời đi.
Nhưng mà muốn rời khỏi kinh thành, cũng nên có cớ hợp lý, hắn cần viết thư cho phụ vương, sớm sắp xếp một chút. . .
Thế nhưng. . . nàng sẽ đồng ý đi cùng mình sao? 
Trong lòng Hàn Lâm Phong cũng có chút thấp thỏm, lúc trước thành hôn, dáng vẻ nữ tử này gõ bàn tính tính kế hoạch hòa ly với mình, hắn còn rõ mồn một trước mắt.
Sau khi mình thành hôn, cũng là do tính tình hắn nhẫn nại từng bước một dây dưa theo sát nàng, thế nhưng bây giờ mặc dù nàng đối tốt với hắn, nhưng lại là bởi vì hắn đối xử tốt với Quy Nhạn, cũng đối tốt với nàng, cho nên trong lòng nàng có sự cảm kích, chứ không phải là thích mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play