Lạc Vân cũng không muốn ôm làm bà mối, không đợi cha nói xong, liền ngắt lời, nói: "Phụ thân hẳn phải biết, con và Thái Tiên xưa nay không thân thiết. Cha mẹ của nàng đều còn, hôn nhân đại sự cần gì một người làm tỷ tỷ như con vượt quá chức phận làm thay? Hơn nữa người kêu Thái Tiên vào phủ Thế tử? Sao không nhắc với Thế tử? Làm như một phủ Thế tử rộng lớn như thế con có thể làm chủ vậy?"
Tô Hồng Mông cũng không tin lời này: "Khắp kinh thành người ta đều lan truyền con cầu phúc cầu nguyện, cứu Thế tử một mạng. Bây giờ hắn sủng ái con sẽ từ chối không chịu sao?"
Tô Lạc Vân nửa rủ mí mắt xuống, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ phụ thân đã quên, con mắt của con bị mù như thế nào? Việc này Thế tử cũng biết. Nếu người đã biết bây giờ chàng ấy nuông chiều con, cũng nên đoán được chàng ấy nhìn Tô Thái Tiên không vừa mắt đến cỡ nào, sao phải tự tìm phiền phức?"
Tô Hồng Mông cau mày nói: "Con đúng thật là cảm thấy cánh mình cứng cáp rồi nên thậm chí ngay cả lời của phụ thân cũng không nghe. Thái Tiên có không đúng cỡ nào cũng là muội muội của con, huống chi lúc trước nó cũng không phải cố ý, chẳng qua là ở chỗ của con mấy ngày thôi mà làm gì dông dài như vậy?"
Nếu là trước khi xuất giá, đối với người cha này, Tô Lạc Vân có thể lấy lệ thì cứ lấy lệ, bình thường ông ta không quá đáng thì nàng cũng không thèm để ý. 
Nhưng bây giờ, nàng đã xuất giá làm thê tử của người ta, đệ đệ bây giờ cũng làm quan rồi, nên nàng cũng không có kiên nhẫn để ứng phó với sự hung hăng càn quấy của phụ thân.
Hơn nữa nàng có chút buồn bực, Tô Thái Tiên luôn không thân thiết với mình, chẳng lẽ nàng ta cũng đồng ý muốn tới phủ mình ở?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play