Edit: Lune

Bầu trời lúc này chưa tối hẳn, vẫn còn chút ánh sáng leo lét.

Những giọt nắng mông lung vẩy vào sóng nước lấp loáng trên mặt biển, chìm nổi cùng những rặng đá ngầm.

Lận Tuy được Yên Tần bế trở về, sự nôn nóng đầy kìm nén kia làm Lận Tuy bật cười khúc khích, hiển nhiên là tâm trạng hắn đang rất vui vẻ.

Lận Tuy chính là kẻ xấu xa như vậy. Hắn không coi ai ra gì, cũng không để ai vào mắt, nhưng mỗi lần thấy Yên Tần si mê mình là hắn lại cảm thấy vui vẻ không thôi.

Ngoài những người giúp việc đến dọn dẹp vào những khung giờ cố định thì nơi đây luôn vắng tanh. Đội an ninh do Yên Tần sắp xếp chỉ đóng ở rìa đảo, vì thế mọi âm thanh do Lận Tuy phát ra chỉ có thể vọng khắp mặt biển, hay được những sinh vật bay trên bầu trời nghe thấy.

Hôm nay Yên Tần hung hãn khác thường, y như muốn trút mọi điên cuồng cả có thể nói và không thể nói vào linh hồn Lận Tuy, để hắn cảm nhận được tình yêu thiết tha của mình.

Đôi cánh tay trắng nõn của Lận Tuy lấm tấm mồ hôi mỏng, vô lực rủ xuống.

Dù có ra vẻ mỏi mệt đến đâu thì hắn vẫn là vị thần ngự trị trong lòng Yên Tần.

Hắn ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của Yên Tần, dù là vui hay buồn, yêu hay dục vọng.

Trầm luân trong tình yêu không thể níu giữ, tìm kiếm nỗi đau khổ lẫn khoái cảm tột cùng trong những cuộc giao tranh, ngày hôm nay, những thống khổ kia đều đã tiêu trừ, biết rõ là mộng ảo nhưng vẫn cứ cố chấp ôm ấp một tia hy vọng và ảo tưởng.

Sự chiếm hữu và có được mang đến khoái cảm len lỏi vào từng tế bào thần kinh.

Lận Tuy thấy biểu cảm hơi khác lạ trên mặt Yên Tần, khẽ nhéo nhẹ gáy y.

Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu thế này, Lận Tuy thương tiếc mà nghĩ, bàn tay dán bên gáy Yên Tần, quyết định chừa lại cho y chút tưởng niệm.

Lận Tuy hiểu rõ con người Yên Tần, trong mấy trăm năm ở bên nhau, họ đã thử qua rất nhiều thứ, bình thường có, không bình thường cũng có, nhưng bản tính Yên Tần vốn hay ngại ngùng nên sẽ không chọn mấy động tác quá táo bạo, dù thích cũng sẽ không nói, cũng không thể hiện quá rõ ràng, thậm chí y còn tưởng rằng Lận Tuy không biết tâm tư nhỏ bé ấy của mình.

Lận Tuy vòng tay ôm lấy cổ Yên Tần, áp sát vào tai y.

Yên Tần cực kỳ thích tư thế này, bởi vì có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, tận hưởng cảm giác được hắn khống chế và cả "được" khống chế hắn. Lận Tuy cũng thích nhưng chắc là y thích nhiều hơn.

Lận Tuy dựa vào người Yên Tần, khẽ thì thầm những thanh âm vô nghĩa.

Chỉ như vậy cũng đủ khiến Yên Tần phát điên rồi.

Bên ngoài trời cao biển rộng, chim hải âu bay lượn trên mặt biển để lại những cái bóng mờ nhạt.

Quả bóng bay mua về đã được tháo dây, đang bay lơ lửng trên trần nhà.

Lận Tuy bị quấn lấy suốt mấy ngày, ngay cả chiếc xích đu ngoài nhà cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Lúc được bế ra khỏi phòng, hắn lười biếng đưa tay ra bảo Yên Tần lấy quả bóng bay xuống giúp mình.

Mấy quả bóng này được bơm căng hơi, đã hai ba ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa xì hết.

Yên Tần lại buộc quả bóng vào cổ tay Lận Tuy, quả bóng đung đưa theo từng nhịp lắc lư của chiếc xích đu.

"Yên Tần."

Lận Tuy đột nhiên gọi tên Yên Tần, Yên Tần ôm hắn, khẽ đáp lời.

Nhưng Lận Tuy lại không nói gì nữa, hắn chỉ cởi sợi dây buộc trên tay mình rồi lẳng lặng nhìn quả bóng bay lên cao, trôi về phía xa xăm.

Yên Tần nhìn chằm chằm vào thứ đang lơ lửng giữa không trung, vùi đầu vào cổ Lận Tuy, khàn giọng nói: "Nếu A Tuy thích, ngày mai lại mua một quả khác nhé."

Lận Tuy liếc mắt đưa tình, nhìn Yên Tần rồi khẽ nhếch môi.

Yên Tần xuất ngoại nửa tháng, ngoài trên đảo ra còn dẫn Lận Tuy đi chơi nhiều nơi xung quanh, điều khiến y vui vẻ là tâm trạng uể oải của Lận Tuy mấy ngày trước đã không còn xuất hiện nữa, cũng đã chịu ăn uống nhiều hơn.

Chuyến du lịch nào cũng đến lúc phải kết thúc, Yên Tần có những cuộc họp và nghiên cứu quan trọng ở Kinh Châu mà không thể không tham dự. Đào Đình và Sở Phùng sắp sửa không chịu nổi nữa rồi.

Thiên Khải hiện đang trong giai đoạn phát triển, bận rộn như vậy là điều không thể tránh khỏi.

"A Tuy, chúng ta về nhà nhé, lần này đổi sang nơi có vườn hoa được không?"

Trong khoảng thời gian này, Yên Tần cũng đã đổi sang một nơi ở mới cho Lận Tuy, vẫn hoàn hảo không thể bắt bẻ như cũ song vẫn là một cái lồng.

"Tùy anh."

Giọng Lận Tuy hơi khàn, ngữ khí đáp lại có phần mất hứng, không nóng giận cũng không buồn bã.

Nhịp tim của Yên Tần tăng dần, trực giác mách bảo y rằng sắp có chuyện không hay xảy ra, nhưng ngoài việc siết chặt nắm tay thì y chẳng thể làm gì được.

Chỗ ở mới là một căn biệt thự nhỏ, Yên Tần tăng cường các biện pháp an ninh giám sát, sau đó lao vào guồng quay công việc với lòng dạ bất an.

Mỗi đêm đi ngủ y đều phải ôm chặt Lận Tuy, y lo rằng mình vừa mở mắt ra là hắn sẽ biến mất khỏi mình. Nhưng một tuần trôi qua lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, trái lại Lận Tuy còn cảm thấy phiền vì sự dính người của y.

Hoàn cảnh bình yên không sóng không gió như đang chế giễu sự nhạy cảm đa nghi của y.

Ngày 7 tháng 11, tuyết rơi nhẹ.

Lận Tuy tựa vào ghế sô pha trong phòng khách, nhìn lời hỏi thăm hiện trên màn hình TV rồi chạm vào màn hình để xác nhận.

【Sếp, cuối cùng anh cũng chịu nhả ra rồi, giờ chúng tôi sẽ lập tức cử người tới đón anh ngay!】

Trên màn hình nhảy ra một khuôn mặt cười rạng rỡ, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của người bên kia.

Ô Thu nói chuyện này với Cao Tĩnh, họ lập tức xuất phát cùng những người đã được sắp xếp từ trước.

Rõ ràng vài ngày trước đã chiếm được quyền truy cập mạng, nhưng lúc đó sếp lại bảo chờ thêm vài ngày nữa, cũng chẳng biết là đang chờ cái gì, có điều không sao, giờ đi đón người thôi.

Phiên bản bảo mật Thanh Điệp này của Thiên Khải quả thực khá rắc rối, còn cài đặt bảo mật hai lớp, cũng may là lúc trước cậu ta từng hack được vào phiên bản thứ hai của Thanh Điệp, sao chép dữ liệu của nó. Nếu không có khi còn phải mất thêm một thời gian nữa.

Khi khuôn mặt cười trên màn hình biến mất, TV trở lại trạng thái bình thường, như thể chưa từng có gì khác thường xảy ra.

Lận Tuy nhìn chiếc vòng tay có khắc chữ "Tần", ngón tay khẽ cử động song lại thả xuống.

Cánh cửa mở ra, thiếu niên đội mũ đen ngồi trên xe nở nụ cười tinh nghịch với Lận Tuy.

Ô Thu nhìn căn biệt thự nhỏ này một lượt, ngón tay múa nhanh trên bàn phím rồi nở nụ cười chẳng hề có ý tốt, lúc Lận Tuy nhìn sang lại lập tức trở nên ngoan hiền.

Trong tòa cao ốc Thiên Khải, Yên Tần vừa kết thúc cuộc họp thứ ba, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Sau khi tập đoàn Yên thị được sáp nhập, Yên Tần đã loại bỏ những gánh nặng không cần thiết, vừa vận hành vừa làm quỹ tài chính dự phòng cho Thiên Khải, để hỗ trợ Thiên Khải phát triển tốt hơn.

Hệ thống Thanh Điệp thế hệ thứ ba dành cho quân đội đã gần hoàn thành giai đoạn nghiên cứu và phát triển, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm. Yên Tần thở phào một hơi, mở hệ thống giám sát ra muốn xem thử Lận Tuy đang làm gì.

Y mới mua xong nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm nay, khi nào về sẽ làm món gà hầm dừa cho thiếu gia. Chắc là thiếu gia sẽ thích, vì lần trước hắn ăn nhiều hơn các món khác.

Nhưng sau khi thấy trong nhà không có ai, Yên Tần lập tức ngồi thẳng người dậy, mở từng camera lên mới phát hiện ra điều bất thường.

Có một đoạn video đã bị cắt, video giám sát ở cửa ra vào và khu vực đó cũng đồng loạt bị cắt.

Trước cửa văn phòng, Đào Đình chuẩn bị vào bàn bạc với Yên Tần về một số việc thì thấy Yên Tần bước ra với mặt mày u ám, làm cô ngỡ ngàng tránh đường.

Làm sao vậy? Chẳng lẽ bị nhà họ Lận phát hiện ra rồi à?

Yên Tần tìm kiếm từng ngóc ngách trong nhà, nhưng Lận Tuy giống hệt như đã bốc hơi, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, chỉ mình hắn biến mất.

Căn phòng tối om, chỉ có phòng khách sáng lóe lên.

Yên Tần sầm mặt kiểm tra hệ thống, vẫn chưa phát hiện thấy dấu vết bị xâm nhập. Y cản thận kiểm tra lại, cuối cùng cũng phát hiện ra dấu vết ngoại lai, có mấy luồng dữ liệu đã xâm nhập vào và đưa ra lệnh quản lý.

Ánh mắt Yên Tần tối xuống, trong tình huống sốt ruột cực độ này, y lại bình tĩnh khác thường.

Không ngờ hệ thống của y lại bị xâm nhập mà y chẳng hề hay biết, điều này cho thấy đối phương nắm giữ nhiều thông tin hơn y tưởng tượng, các hệ thống khác cũng không còn an toàn nữa.

Yên Tần ra lệnh cho nhóm nghiên cứu tăng ca, hệ thống thế hệ đầu tiên đã được triển khai, hệ thống thứ hai đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, còn hệ thống thứ ba đang trong giai đoạn hoàn thiện, toàn bộ đều cần được nâng cấp khẩn cấp.

Sự biến mất của Lận Tuy một là do nhà họ Lận ra tay, hai là do kẻ thù bí ẩn nấp trong bóng tối mà y không biết.

Khả năng sau tương đối nhỏ, còn khả năng trước... Bao nhiêu ngày qua, nhà họ Lận vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ là để khiến y mất cảnh giác?

Thế nhưng tại sao bọn họ biết được là y, hơn nữa Lận Tuy vẫn luôn ở trong kim ốc do y tạo ra, sao bên ngoài lại biết được tin tức về hắn?

Nghi ngờ trùng điệp nén trong lòng, Yên Tần định tắt hệ thống vận hành nhà thông minh nhưng lại bị ngăn cản.

Tất cả các thiết bị thông minh trong nhà đồng loạt sáng đèn đỏ, nhấp nháy điên cuồng.

Chiếc TV tự bật lên mà không có lệnh, phát một đoạn video ngắn.

"Căn cứ vào Điều 238 của Bộ luật Hình sự, bất cứ cá nhân nào giam giữ người khác trái phép hoặc tước đoạt quyền tự do thân thể của người khác bằng các phương thức trái phép khác sẽ bị phạt dưới 3 năm tù..."

Giọng nói máy móc lúc này nghe cực kỳ châm biếm, nước tràn ra từ mọi nơi, robot hút bụi chạy lung tung khắp nhà, điều hòa không khí lúc thì hạ xuống nhiệt độ thấp nhất, lúc lại nâng lên nhiệt độ cao nhất.

Yên Tần đứng giữa sự hỗn loạn này lại nở nụ cười.

Hành động ấu trĩ này không phải phong cách của thiếu gia, nhưng ít ra cũng là do người tốt với thiếu gia làm nên.

Xem ra thiếu gia vẫn bình an vô sự, như vậy là đủ rồi.

Yên Tần gọi một cuộc điện thoại, y đứng trước gương cúi đầu chỉnh trang lại vẻ ngoài.

Có đôi khi, chuyện mình lo sợ đã lâu xảy ra kỳ thực lại là một sự giải thoát.

Y vẫn luôn đắm chìm trong một loại bất an, sợ sẽ mất đi Lận Tuy, cũng sợ những gì bản thân sẽ làm.

Phải làm thế nào thì một người mới có thể giam giữ được chủ nhân của mình. Ngay từ đầu nó đã là một mệnh đề mâu thuẫn.

Muốn nuôi dưỡng một con bướm mà vẫn giữ được vẻ đẹp của nó thì chỉ có hai cách.

Một là biến nó thành tiêu bản, hai là trở thành nơi trú ẩn của nó.

Y không nỡ làm tổn thương Lận Tuy, cũng không có cách nào khiến Lận Tuy cam tâm tình nguyện dừng chân vì mình.

Y phải làm thế nào mới có thể có được Lận Tuy? Y không biết.

Yên Tần đã suy nghĩ rất lâu, từ bảy năm trước cho đến bây giờ y vẫn chưa tìm được đáp án.

Linh hồn xa vời phiêu bồng ngoài cõi trần tục kia vẫn luôn lạnh lùng nhìn tình yêu dung tục cùng lòng tham ti tiện của y.

Nhà họ Lận. Lận Mẫn ngạc nhiên khi Yên Tần đột nhiên đến thăm, cô rót cho y một tách trà.

Yên Tần bàn một vài chuyện làm ăn, sau đó giả như vô tình hỏi han tình hình gần đây của Lận Tuy, đồng thời quan sát biểu cảm của Lận Mẫn.

"Không phải An An đang đi chơi à, nó không liên lạc gì với em hả?"

Lận Mẫn tỏ ra kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Yên Tần với em trai mình có quan hệ kia, đáng lẽ phải biết Lận Tuy đi đâu mới đúng chứ.

"Lúc trước có liên lạc, nhưng hôm nay em ấy không trả lời tin nhắn của em."

"An An nói nó mất điện thoại, còn cố ý nhờ người chuyển lời cho bọn chị, em đừng lo, khi nào có điện thoại mới nó sẽ liên lạc với em thôi."

Lận Mẫn vỗ khẽ vào đầu, sực nhớ ra chuyện này.

Cơ thể Yên Tần bất giác ngả về phía trước, giọng điệu có phần sốt sắng hỏi: "Em ấy liên lạc với chị khi nào?"

"Khoảng nửa tiếng trước."

Nửa tiếng trước, Lận Tuy rời khỏi căn nhà kia hai tiếng trước, xem ra hắn thực sự không có việc gì.

Yên Tần lại nói thêm một vài chuyện về kinh doanh, thoạt nhìn có vẻ như vì chuyện này nên mới đến.

Lận Mẫn tiễn y ra cửa, sau đó nhìn về phía thanh niên bước ra từ trong phòng.

Cô định hỏi điều gì đó, nhưng khi trông thấy Lận Tuy mỉm cười nhìn bóng lưng rời đi của Yên Tần, cô lại không hỏi gì cả.

Yên Tần quay trở lại căn biệt thự nhỏ kia, đi thẳng về phía phòng ngủ trên tầng hai, mục đích hết sức rõ ràng.

Chiếc hộp đặt ở đó trống rỗng, thứ bên trong đã biến mất.

Yên Tần nâng niu chiếc hộp trống không nhưng lại hệt như nhặt được báu vật.

"Em ấy cầm đi rồi..."

Yên Tần vui vẻ thì thào, y áp má vào chiếc hộp kia giống như đang áp má vào lòng bàn tay của Lận Tuy.

Sợi dây chuyền vốn đeo trên cổ y đã bị Lận Tuy giật đứt, thứ được đặt trong hộp là sợi dây chuyền cùng bộ với chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay Lận Tuy bây giờ.

Trên đó vẫn khắc chữ "Tuy", y không tự đeo lên mà chờ đến ngày Lận Tuy đeo cho mình lần nữa, kể cả ngày đó không bao giờ đến.

"Em ấy cầm đi rồi."

Yên Tần lặp lại lần nữa, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play