Edit: Lune
Nghe Lận Tuy nói vậy, Tống Vân Thanh cũng không thấy bất ngờ chút nào, vì tính cách của Lận Tuy vẫn luôn như thế.
"Lận thiếu gia của chúng ta đương nhiên không sợ gì cả. Mấy ngày nữa, tiệc đính hôn của chị họ anh sẽ tổ chức trên du thuyền, em muốn đi cùng không?"
Dĩ nhiên là Tống Vân Thanh không cố ý đến đây chỉ để nhắc Lận Tuy cẩn thận Yên Tần, anh ta nói vậy chủ yếu là muốn khiến Lận Tuy càng khó chịu hơn với Yên Tần mà thôi, tiện thể mời hắn đến tiệc đính hôn cùng mình.
"Ừ, khi nào đi thì nói tôi biết là được."
Cách một cánh cửa, Tống Vân Thanh cảm thấy giọng Lận Tuy hình như hơi lạ, có điều lúc muốn nghe kỹ hơn thì giọng nói ấy đã biến mất.
Phạm vi chiếu sáng của ánh đèn có hạn, trong góc tối lờ mờ hai bóng người.
Tiếng vải bị xé xen lẫn với giọng nói của Lận Tuy, lớp vải may âu phục đắt tiền bị người đàn ông nọ xé toạc để lại một vết rách.
Tựa như có người dùng móng vuốt sắc bén rạch vào bầu trời đêm ngoài kia, để lộ màu xanh nhạt tựa dải thiên hà tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ bên trong.
Con bướm xanh bị người nọ vuốt ve chơi đùa trong lòng bàn tay.
"Vậy anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, đến lúc đó gặp lại."
Không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, Tống Vân Thanh chỉ nghĩ rằng Lận Tuy lười đáp lại, anh ta bất đắc dĩ cười cười rồi quay người rời khỏi.
Cánh cửa dày che khuất âm thanh mập mờ cùng bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Tiếng nước dần biến mất trong màn đêm, tấm chăn bị đá loạn rơi xuống cạnh giường.
Lồng ngực người thanh niên bị đè bên dưới phập phồng kịch liệt, đầu lưỡi khẽ liếm qua bờ môi nhoi nhói.
Hắn không giãy giụa nữa mà dần bình tĩnh trở lại.
"Đây là sự trả thù của anh đấy à?"
Trong mắt hắn vẫn còn đọng sương mờ, thoạt nhìn như một ngôi sao bị nghiền nát.
Giọng điệu hắn khinh miệt giống như một quốc vương không bao giờ chịu khuất phục.
Khiến người ta chẳng rõ hắn đang cười nhạo loại thủ đoạn này, hay đang coi thường loại trình độ này.
"Sao lại là trả thù." Yên Tần lộ vẻ khó hiểu, thậm chí còn tỏ ra hơi vô tội, y cúi xuống ngửi cổ Lận Tuy, lẩm bẩm: "Tôi đang hiến dâng lòng trung thành của mình cho thiếu gia mà."
Dâng cho hắn dục vọng sắp mất kiểm soát cùng tình yêu tham lam nhơ bẩn của y.
"Thiếu gia muốn tránh cũng không phải việc gì khó, đây là địa bàn của ngài, ngoài kia cũng toàn là người của ngài."
Yên Tần chậm rãi cất lời, vừa chỉnh lại áo sơ mi của Lận Tuy vừa vuốt ve vòng eo mềm dẻo của chủ nhân nó.
"Nhưng thiếu gia rất hưởng thụ trò chơi này mà phải không? Dùng dáng vẻ cao ngạo dụ dỗ người ta đến xâm phạm."
"Rõ ràng rất tận hưởng nhưng lại mất hứng giãy giụa, suy nghĩ của ngài vẫn luôn khó đoán như vậy."
Con ngươi Yên Tần đen kịt, dáng vẻ nhìn hơi khổ não.
Giờ y không còn là thiếu niên trầm tĩnh quỳ bên chân Lận Tuy năm xưa nữa, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại như thể chồng lên nhau.
Yên Tần hiểu bao nhiêu về Lận Tuy? Từ những cái nhìn tham lam cả ngày lẫn đêm chẳng biết mỏi mệt cho đến những chuyện thông qua người giúp việc túc trực được cài vào trong, y phát hiện ra những phản ứng hết sức nhỏ bé của Lận Tuy với những thứ khác nhau.
Có lẽ vì sinh ra trong nhung lụa và được nuôi lớn bằng sự xa hoa nên thiếu gia thờ ơ với rất nhiều thứ. Thậm chí có đôi khi, Yên Tần còn cảm thấy dường như không có thứ gì trên thế giới này có thể làm hắn quan tâm.
Thật ra Lận Tuy rất ghét bị người khác chạm vào, hắn sẽ tránh mọi sự tiếp xúc có thể trong khi được người giúp việc hầu hạ.
Mặc dù Lận Tuy sẽ tỏ ra chán ghét rồi dùng khăn lau những chỗ chạm vào y, thế nhưng nếu thật sự ghét đến vậy, hắn sẽ không bao giờ chạm tay vào y chứ đừng nói là hôn y.
Yên Tần từng trải qua sự coi thường và oán hận chân chính, có lẽ bản thân Lận Tuy không nhận ra nhưng Yên Tần thấy được điều gì đó ẩn trong mắt hắn.
Tuy Yên Tần không nói rõ được nó là gì, nhưng chỉ mình ánh mắt kia đã khiến trái tim y run rẩy, khiến y chỉ muốn ôm Lận Tuy vào lòng mà hôn mà thương hắn. Kể từ khi mới gặp Lận Tuy, cảm giác đó đã dần lên men trong tâm trí Yên Tần, chỉ là trước kia y chưa nhận ra bởi cảm giác phòng bị của y mạnh hơn những lần trái tim loạn nhịp khác thường ấy.
"A Tuy." Yên Tần vụng về thốt ra cách gọi lạ lẫm kia, giọng y khàn đặc vì hưng phấn. Y cúi đầu hôn lên ngực trái của Lận Tuy, ngữ điệu như đang lên án: "Là em dụ dỗ tôi trước."
Không một giây phút nào là Lận Tuy không dụ dỗ y.
Dùng ánh mắt lạnh băng chứa đầy dục vọng, thái độ trịch thượng biểu thị công khai, những lời mỉa mai cùng bờ môi đỏ mọng ngọt ngào.
Theo từng lời Yên Tần nói, sắc mặt của Lận Tuy càng trở nên khó phân biệt. Yên Tần nhạy cảm hơn hắn tưởng nhiều, nhưng đây cũng chưa phải kết cục đã định cuối cùng.
Lận Tuy khẽ giễu cợt: "Nếu ai muốn ngủ với tôi cũng tìm lý do kiểu này, vậy chắc tôi bận không làm nổi mất."
"Anh biết thế nào mới gọi là dụ dỗ không?"
Mỹ nhân bị giam dưới thân y nở nụ cười, cả gương mặt toát lên vẻ kỳ lạ.
Thứ hắn thể hiện ra chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi, ngay cả Yên Tần kiếp trước cũng chưa được hưởng hết chiêu trò của hắn.
Chân hắn hơi cong lại, áp sát vào nơi nào đó trên cơ thể người kia.
Hắn giống như một con rắn đang quấn quanh người con mồi, dù hai tay bị trói không thể cử động được thì cũng chẳng có bao nhiêu trở ngại.
Ánh mắt mỹ nhân tựa mật ngọt, sánh đượm tình ý.
Như lời gọi mời không ngừng thì thầm bên tai.
Ngay cả một nụ hôn còn chưa ban cho mà toàn thân Yên Tần đã bắt đầu run rẩy, sống lưng y tê dại, suýt nữa thăng hoa trong sự đê mê ấy.
"Đây mới gọi là dụ dỗ." Lận Tuy cười khẽ rồi thở hơi nóng vào tai Yên Tần, vẻ ngọt ngào si tình trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là ác ý lạnh lẽo: "Anh không xứng."
Giống như yêu tinh hút tinh khí của con người làm thức ăn lộ ra răng nanh, gió xuân thoắt cái hóa thành những lưỡi dao lạnh thấu xương.
Sợi dây chuyền chẳng biết bị Lận Tuy tháo ra từ lúc nào lại trói quanh cổ Yên Tần lần nữa.
Lận Tuy siết chặt nó từng chút một, cả người Yên Tần lập tức cứng ngắc, song lại chẳng phải vì không khí y hít vào dần loãng đi mà vì bàn tay đang chuyển động kia của Lận Tuy.
Mềm mại như không xương, bóp nghẹt cổ họng y, khống chế mạch sống của y.
Con thỏ pha lê lăn vào trong góc không ngừng phản chiếu những hình ảnh ướt át, đầy mê hoặc nhưng cũng tràn ngập hơi thở đe dọa của cái chết. Vầng trăng lúc này bị mây đen che khuất, xem ra ngay cả ánh trăng cũng không muốn lọt vào nơi đây, sợ bản thân sẽ bị nhuộm thành màu mực.
Gân xanh nhảy lên, hết thảy đều nói lên sự nguy hiểm của người thanh niên kia.
Hắn là con bướm xinh đẹp đầy độc tố, muốn nếm vị ngọt của hắn thì phải sẵn sàng dùng cái chết để đánh đổi.
Bàn tay Lận Tuy bóp mạnh, dạy cho Yên Tần một bài học vì dám tự suy đoán.
Thứ gì đó của Yên Tần đau đến mức mềm xuống, Lận Tuy lại nở nụ cười xinh đẹp tràn ngập dục vọng xấu xa rồi nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang an ủi một chú chó con ủ rũ.
Khi những áng mây trôi đi, ánh trăng không còn bị che khuất nữa rọi thẳng vào đống chăn dưới sàn, Lận Tuy mới chậm rãi thả tay ra khỏi sợi dây chuyền, nhìn cái cổ đỏ bừng của Yên Tần, mặc cho sợi dây chuyền kia tuột xuống người Yên Tần.
"Khi nào hứng lên thì tôi sẽ đùa với chó, tôi làm gì cũng vì niềm vui của bản thân nên bớt nghĩ rằng đã đoán được suy nghĩ của tôi đi."
"Bẩn."
Lận Tuy nhíu mày, nhìn ngón tay mình tỏ ra chán ghét.
Yên Tần nhìn hắn đầy si mê, lau vết bẩn trên tay giúp hắn.
"A Tuy."
Yên Tần nỉ non, đôi mắt đỏ bừng, y sắp bị hắn ép đến cực hạn rồi.
Làm chó của hắn, vồ lấy hắn, nuốt chửng hắn, độc chiếm hắn.
Lận Tuy ngẩng cao cổ, nắm tóc Yên Tần kéo ngược ra sau, vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng.
Lận Tuy giấu sát ý trong mắt, muốn tìm cách giết chết hệ thống.
Cảm giác đau nhức như bị một nhũ băng xuyên qua não, mang đến sự lạnh lẽo khó tả.
Lận Tuy giễu cợt:【Không có bản lĩnh trừng phạt tao lúc nãy à?】
【Sợ tao đau quá không khống chế được sức lực rồi làm hắn "khiếm khuyết" luôn sao?】
Hệ thống giả chết, im lặng không lên tiếng.
Lận Tuy đẩy Yên Tần ra, đi về phía phòng tắm: "Anh cút được rồi, còn có lần sau thì anh sẽ chết trong phòng này thật đấy."
Hắn chờ Yên Tần rời khỏi, không ngờ lại được Yên Tần bế lên.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn nước trong bồn từ trước, tinh dầu hương Lavender thoang thoảng khắp phòng tắm.
"Nghe không hiểu à?"
Lận Tuy tỏ ra hơi bất ngờ nhìn Yên Tần, hắn thấy cực kỳ bực bội vì y chống lại mệnh lệnh của mình.
Yên Tần im lặng không nói gì, y đặt hắn lên ghế rồi ngồi xổm xuống cởi tất cho hắn.
Yên Tần ngước nhìn hắn, đáp: "Tôi nguyện chết trên người thiếu gia."
Đoạn nói đến vấn đề cần quan tâm trước mắt: "Có cần đến bệnh viện không, em kiểm tra trước đó chưa?"
Không phải chỉ mới nhìn thấy vẻ đau đớn đột ngột của Lận Tuy một lần, thỉnh thoảng Yên Tần cũng thấy hắn như vậy trong video giám sát, tuy không lâu nhưng rõ ràng Lận Tuy rất khó chịu.
Lận Tuy day hai bên thái dương, mất kiên nhẫn cất lời: "Không cần anh quan tâm."
Con người luôn có nhiều lời nói dối theo thói quen, đặc biệt là Lận Tuy.
Thần kinh tựa hồ bị đóng băng lăng trì, trừng phạt tội lỗi của hắn.
Lận Tuy không thấy mình có tội với hệ thống, nếu đây là hình phạt của Yên Tần dành cho hắn thì hắn sẵn sàng chấp nhận, còn với hệ thống thì không bao giờ.
Hắn không hề tự nguyện xuyên vào trong quyển sách kia, tại sao hắn phải tuân theo số mệnh mà nó đưa cho.
"Vậy đến bệnh viện trước nhé."
Yên Tần nhìn sắc mặt tái nhợt của Lận Tuy, lại đi tất vào cho hắn.
Lận Tuy đẩy y ra, giẫm chân trần vào sàn phòng tắm lạnh băng.
"Đừng để tôi lặp lại lần nữa, ra ngoài!"
Sáu năm trước, Yên Tần sẽ nghe lời làm theo, nhưng bây giờ Yên Tần chỉ đứng tại chỗ, vóc người cao lớn vững chãi như một ngọn núi.
"Thiếu gia, đừng nói trái ý mình vào những lúc cần tôi thế này, được không."
Đôi khi Lận Tuy chẳng hề giống một vị thiếu gia kiêu căng, nếu là Yên Chu thì gã ta đã gào thét trút giận từ lâu rồi, nhưng Lận Tuy vẫn luôn nhẫn nhịn, luôn luôn như thế.
- A Tuy, tại sao bị thương nặng thế này lại không nói cho ta biết?
- A Tuy, lúc cần ta, xin đừng đẩy ta ra.
Giọng nói và hình bóng trong ký ức trùng khớp với Yên Tần hiện tại, đầu Lận Tuy đau như búa bổ, đỡ vào thành bồn rửa tay.