Edit: Lune

Mùa hè là mùa đầy chuyện thừa thãi buồn phiền khiến người ta rất dễ nóng nảy.

Lận Mẫn đặt ly cà phê xuống khay, tiếng "cạch" giòn giã khiến cà phê lắc lư không cẩn thận sánh một ít ra ngoài. Cô cau mày, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo khó giấu được vẻ buồn bực.

"Có gì mà phải bực mình, cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà."

Lận Tuy đưa khăn đến trước mặt chị gái, để cô lau vết bẩn trước mắt.

"Còn không phải do bố mẹ đang khuyên, Dụ Hưởng bên kia lại nhận sai các kiểu, bố mẹ anh ta cũng đến tìm chị nói đỡ, mẹ bảo việc này cũng không phải chuyện gì to tát, đàn ông ra ngoài khó tránh khỏi xã giao, chị thực sự... Còn chưa cưới đã để chị chịu ấm ức như vậy."

Lận Mẫn khó chịu trong lòng, ngoài kể với bạn thân ra thì cũng chỉ có thể nói với em trai. Dù sao lúc ấy chia tay cũng chỉ có em trai ủng hộ quyết định của cô.

"Vậy thì đổi người khác, yêu và lấy chồng đều không phải đi chịu khổ. Nếu chị vì lợi ích thì mặc kệ cuộc sống của đối phương, còn nếu vì tình cảm thì không cần nhẫn nhịn chịu đựng như thế. So với đàn ông thì chị còn nhiều việc quan trọng hơn để suy nghĩ và quyết định đấy."

Quan niệm của Lận Tuy về chuyện tình cảm luôn như vậy. Đối phương không chung thủy thì khỏi cần, cũng chẳng phải là không có lựa chọn khác. Con người thường hoài niệm, nhưng có mấy thứ rác rưởi thì không cần thiết phải nhớ nhung làm gì.

"Em nói đúng. Gần đây chị có nghe được một vài tin tức."

Vẻ mặt Lận Mẫn nghiêm túc hẳn lên, cô ném sạch mớ cảm xúc ngổn ngang kia ra sau đầu, nói với Lận Tuy chuyện mình mới biết gần đây.

"Nghe nói có người đã nghiên cứu chế tạo một hệ thống mới, thứ này sẽ là một bước ngoặt vĩ đại. Đối phương có sự bảo hộ của phía trên, tương lai không thể đo lường được. Mà người kia hình như là người Kinh Châu chúng ta, đây là lời nhắc trước chị nghe được khi tham gia tiệc sinh nhật của phu nhân bộ trưởng hôm qua nên khả năng sẽ không sai đâu. Đợi phía trên xác nhận xong có lẽ sẽ dốc lực hỗ trợ người nọ, khi đó anh ta chính là một ngôi sao mới, chúng ta cũng cần phải làm thân với anh ta."

Lận Mẫn cầm chiếc thìa nhỏ tinh xảo khuấy cà phê, ánh mắt sáng ngời có thần.

Lận Tuy cong mắt, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Tâm trạng hắn quả thực rất tốt, xem ra thỉnh thoảng cho Yên Tần nhìn đôi chút cũng rất có hiệu quả khích lệ. Y chắc hẳn rất sốt ruột, nếu không tại sao lại về nước sớm hơn một năm so với tình tiết trong nguyên tác, rút ngắn thời gian để có thể gặp hắn.

"Sao thế, em có cách à?"

Lận Mẫn thấy ý cười trên mặt Lận Tuy, không nhịn được mà hỏi.

Từ lâu cô đã không còn nghi ngờ năng lực của em trai mình, vả lại cũng biết năng lực của hắn vượt  trội hơn mình nhiều. Rõ ràng là hai chị em, song đôi khi Lận Tuy lại chín chắn giống một người anh trai hơn.

Hơn nữa mục tiêu của hắn vẫn luôn không đổi, đó là làm một công tử ăn chơi trác táng sống phóng túng. Hắn học cao học dưới tình huống bọn họ không tưởng tượng được, sau đó lại tiếp tục chơi bời, nếu cô không biết năng lực của hắn từ trước, có lẽ cũng đã bị hình tượng của hắn lừa.

"Em nghĩ chị thế này xinh đẹp hơn lúc nãy nhiều, đừng lãng phí tinh lực vào người không đáng giá."

Lời khen này của Lận Tuy cũng không phải nịnh nọt, tham vọng và khát khao quyền lực trong mắt Lận Mẫn đúng là rất vui tai vui mắt.

"Sao tự nhiên lại khen chị." Lận Mẫn được khen thấy hơi xấu hổ, cô nhìn khuôn mặt xuất chúng của em trai, không cầm lòng được mà cảm thán: "Không biết sau này, cô gái nào có thể nên duyên vợ chồng với em nhỉ."

"Không có khả năng là nữ."

Lận Tuy nói ra nhẹ bẫng như thể comeout không phải là chuyện gì lớn, hết sức nhẹ nhàng.

Lận Mẫn bất ngờ bị chấn động, ngay cả vị mới vào giới tài phiệt nói muốn kết giao cũng ném ra sau đầu, hồi lâu sau cô mới hoàn hồn.

"Chỉ có thể là nam thôi à?"

Lận Mẫn cũng không bảo thủ, sau khi bình tĩnh lại, cô phát hiện mọi thứ đều có dấu vết để lần theo, chẳng trách em trai cô chưa bao giờ có quan hệ bất chính với cô gái nào cả.

Lận Tuy nâng ly lên, dùng mắt cười đáp lại.

Cũng không phải chỉ có thể là nam, mà chỉ có thể là một người thôi.

Lận Mẫn vừa bận tâm lo nghĩ chuyện của em trai, vừa phân tâm về tân binh sẽ mở màn cuộc cải cách cho mọi ngành nghề. Lúc rời khỏi vẫn còn hơi hoảng hốt.

Lận Tuy nhìn bóng lưng của cô, thực ra muốn nói cô không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có cơ hội đưa tới cửa thôi. Thế nhưng nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn không nói gì, khi nào thời cơ đến cô tự nhiên sẽ biết.

Mặc dù mùa hè rất oi bức, song cảnh sắc lại rất đẹp.

Trong hai năm rồi, Lận Tuy đã tu sửa lại khu vườn, hắn cho làm lại hồ nước dùng để trồng hoa sen.

Lúc Lận Tuy về đến nhà, người giúp việc nói với hắn rằng có cậu Tống đến thăm. Hắn vào vườn, thấy Tống Vân Thanh đang đứng bên hồ ngắm sen.

Mái tóc dài của Tống Vân Thanh đã được cắt ngắn, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, đứng bên hồ sen như một bức tranh phong cảnh.

Bây giờ hắn đã là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế. Mấy năm gần đây Lận Tuy rất ít khi thấy bóng dáng của hắn, tuy bận rộn với các cuộc triển lãm khác nhau, song bất cứ dịp lễ quan trọng hay gặp được món đồ đắt tiền mới lạ, hắn đều nhớ mang một phần về cho Lận Tuy.

Tống Vân Thanh nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn quay người nhìn Lận Tuy rồi mỉm cười với hắn.

"A Tuy."

"Sao người bận rộn của chúng ta lại rảnh rỗi trở về vậy?"

Lận Tuy ngồi bắt tréo chân trên ghế mây, nhìn Tống Vân Thanh.

"Hơi mệt nên muốn về nghỉ ngơi một thời gian."

Tống Vân Thanh nhìn Lận Tuy, các nét trên khuôn mặt thiếu niên đã hoàn toàn nảy nở, sự ngang ngược và kiêu căng thời niên thiếu giờ đã chuyển thành vẻ cuốn hút lắng đọng. Miêu tả như thế có lẽ hơi mâu thuẫn, nhưng Lận Tuy lại làm người ta có cảm giác mâu thuẫn như vậy.

Hắn chẳng cần tỏ ra kiêu ngạo hay nói những lời khoa trương, chỉ một ánh mắt hay một nụ cười thôi, người ta đã biết hắn là người khó trêu rồi.

"Sắp đến sinh nhật Yên Chu rồi, cậu ấy mời anh đến, còn nhờ anh hỏi em. Nếu không muốn đi thì để anh từ chối cho em."

Yên Chu bây giờ cũng không phải là tên vô công rồi nghề như trước nữa. Hiện tại gã đang quản lý công ty con của Yên thị, ai gặp cũng phải gọi một tiếng Giám đốc Yên.

"Đi, tất nhiên là đi chứ, nghe nói gần đây anh ta đang theo đuổi tiểu thư nhà họ Đổng à?"

Lận Tuy nở nụ cười thích thú, Yên Chu đúng là tên kém cỏi vô vọng. Nếu thực sự có năng lực thì lão cáo già họ Yên kia đã sắp xếp cho vào công ty mẹ rồi.

Năng lực không có nhưng bản lĩnh gây sự của Yên Chu lại rất khá. Công ty thua lỗ, bồi thường đơn hàng không nói, trước đó chơi gái còn suýt có cả con ngoài giá thú. Chủ tịch Yên suýt nữa tăng huyết áp, sau đó sai người ép cô gái kia bỏ đứa bé.

Lão già họ Yên trông chờ Yên Chu cưới được một đứa con dâu có thân phận tương xứng hữu ích về. Làm gì có gia đình nào ở Kinh Châu bằng lòng gả con gái mình đi làm mẹ kế, rồi con riêng còn lớn hơn con ruột của mình nữa?

Chẳng qua đó không phải là chuyện Lận Tuy muốn xem. Yên Tần đã trở lại, hắn sẽ không bỏ lỡ màn mở đầu tốt đẹp này, Yên Tần cũng chẳng phải người thánh mẫu gì, kẻ khác bắt nạt y, y cũng sẽ không coi đó là mài giũa.

"Chắc thế, anh không để ý lắm." Tống Vân Thanh đỡ kính, mỉm cười: "Em thì sao, lâu rồi anh không nghe tin gì về em, không hẹn hò gì à?"

"Không có hứng."

Lận Tuy nói không có hứng, nhưng trong bóng râm của cành lá sum sê, khóe miệng hắn lại hơi nhếch lên.

Nếu như nói tán tỉnh cũng được coi là một phần của chuyện hẹn hò, vậy hắn làm còn nhiều hơn nữa kìa.



"Cũng được, thời gian còn dài."

"Đúng vậy, thời gian còn rất dài."

Lận Tuy nhìn bóng đổ trên mặt đất, trong giọng nói xen lẫn chút chờ mong mơ hồ.

...

Giống như lời Lận Mẫn nói, một khi tân hệ thống được phát triển và đưa vào vận hành, đó sẽ là một sự thay đổi lớn.

Sinh nhật Yên Chu, tân hệ thống mở cửa vận hành, chính phủ ra sức thúc đẩy và bảo hộ nó.

Chỉ trong chốc lát, tên công ty Thiên Khải đã in sâu vào tâm trí của tất cả mọi người.

Hệ thống được mệnh danh là "Thanh Điệp" chính thức vận hành trên diện rộng, bắt đầu một kỷ nguyên mới, ê kíp sáng chế tiến hành giới thiệu ý tưởng và giải thích quy tắc. Vô số phương tiện truyền thông có mặt, trên Weibo và khắp các diễn đàn cũng diễn ra các cuộc thảo luận sôi nổi. Không cần chuyên gia phân tích, mọi người đều biết trong ngành thương mại có một ngôi sao mới nổi, hào quang khó cản.

Dù đang ở tiệc sinh nhật song nhiều người vẫn bất chấp lấy điện thoại ra xem.

Yên Chu mặc âu phục đi giày da, vẻ mặt vốn phấn khởi lập tức cứng đờ. Gã nhìn đám người tụm năm tụm ba cúi đầu xem điện thoại với nhau mà không kìm được sự bất mãn trong lòng. Cũng có vài người bạn đàn đúm đến vớt vát mặt mũi cho gã, nhưng hiện giờ gã có thân phận cao ngạo được nên coi thường đám đến cả việc kinh doanh trong nhà cũng không chạm vào được này, không nhịn được mà phát cáu.

Không phải chỉ là một tân hệ thống thôi à. Trước kia dùng thế nào mà chẳng được, mấy người này không nể mặt gã tí nào, ngay trong sinh nhật gã lại hành động thiếu lễ độ như vậy.

Yên Chu muốn đi cáo trạng với ông già nhà mình, ai ngờ lại thấy ông ấy cũng đang xem, vẻ mặt gã càng trở nên méo mó.

Một bữa tiệc hoành tráng thế này, bản thân gã lại là nhân vật chính trong tiệc sinh nhật vậy mà không ai để ý.

Gã cầm một ly rượu vang lên định đi bắt chuyện với mọi người, thế nhưng gã lại nghe được cái tên mà cả đời này cũng không muốn nghe thấy từ trong miệng những người kia.

"Yên Tần... Tôi còn nhớ Chủ tịch Yên có một người con trai khác cũng tên như vậy thì phải?"

"Có khi là trùng tên thôi, tôi không nhớ dáng dấp người kia ra sao nữa..."

"Quả là tuổi trẻ tài cao, tương lai sẽ đạt được nhiều thành tựu lắm đây."

Yên Tần? Thứ này gì liên quan gì đến Yên Tần?

Trong lòng Yên Chu chợt có linh cảm chẳng lành, gã vội vàng mở điện thoại ra xem, hốt hoảng gõ từ khóa. Ngay khi vào livestream hiện trường rồi nhìn thấy khuôn mặt người nọ, gã giống như bị sét đánh.

Sao có thể, sao có thể? Thằng tiện chủng này chẳng phải đã biến mất rồi à!

Yên Chu hoảng hốt, vội vàng vào phòng tìm bố mình, ngay cả cửa cũng không thèm gõ.

"Bố... Thằng tiện chủng kia nó..."

"Ai cho mày chưa gõ cửa đã vào, không có phép tắc gì cả, nghe mấy lời chướng tai mày vừa nói xem. Mẹ mày dạy mày như thế à, cút ra ngoài rồi giữ mồm cẩn thận cho tao!"

Chủ tịch Yên nhìn thằng con vô dụng của mình mà bực bội. Lúc quay người nhìn màn hình, ông lại mỉm cười.

Trời không tuyệt đường của ông ta. Không ngờ ông ta lại có một đứa con trai ưu tú như vậy!

Mặt mũi Yên Chu xám xịt đi ra ngoài, gã nhìn khuôn mặt khiến người ta ghê tởm trên màn hình, ánh mắt tràn đầy oán độc.

Lận Tuy cũng đang xem livestream hiện trường, đúng lúc nghe thấy Yên Tần giới thiệu về nguồn gốc cái tên Thanh Điệp của hệ thống mới này.

"Tôi cho rằng thế giới này sẽ luôn thay đổi, sinh mệnh rồi cũng sẽ kết thúc song khoa học kỹ thuật lại là vô tận. Tôi hy vọng con bướm này khi vỗ cánh có thể dấy lên cơn bão..."

Bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ tôn nên thân hình cao ráo và cân đối của chàng thanh niên. Khuôn mặt điển trai với những đường nét sắc bén đầy góc cạnh, y là trung tâm của sự chú ý, đồng thời là trưởng nhóm điềm tĩnh, thu hút thêm sự chú ý.

Tống Vân Thanh đang đứng cùng Lận Tuy, lúc trông thấy Yên Tần, biểu cảm của anh ta thoắt cái thay đổi, sau đó lặng lẽ quan sát Lận Tuy, thấy vẻ mặt hắn chỉ thoáng thay đổi rồi thôi, không nói gì nên anh ta cũng im lặng.

Lận Tuy nhìn màn ánh sáng thay đổi sau lưng Yên Tần, ánh mắt tập trung vào tên của dự án này.

Vị thần của khoa học kỹ thuật là một con bướm không ngừng bay về phía trước, con người phải giữ nó trong tay - kế hoạch Tù Điệp.

Lận Tuy bình tĩnh gõ ngón tay lên đùi, ý cười trong mắt càng thêm sâu xa.

Ai có thể ngờ được trong giọng nói hào hùng kia lại ẩn chứa dã tâm mãnh liệt cùng những khát vọng ti tiện đáng xấu hổ.

Lận Tuy đỉnh đầu lưỡi lên hàm trên, kìm nén sự phấn khích bắt đầu xung động , hắn sờ vào cổ tay trống trơn của mình, bắt tréo hai chân để che lại nơi đang dần nổi lên phản ứng.

Đáng yêu đấy, bé cưng à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play