Edit: Lune
Lận Tuy đã tránh mặt tài xế Tiểu Trần khi hỏi chuyện Ô Thu.
Hắn hỏi hoàn cảnh của Ô Thu rồi lại hỏi cậu biết làm gì.
Ô Thu trả lời: "Biết vọc máy tính, có thể xem được rất nhiều bí mật."
Ô Thu giờ mới có mười lăm tuổi, nghĩ gì đều không giấu giếm, cũng không quanh co mà trả lời rất rõ ràng.
Cậu còn chỉ cho Lận Tuy cách hack máy tính của hắn ngay tại chỗ, cách gieo mầm xuống rồi làm sao để có thể vươn đến tận đầu bên kia cách đây hàng vạn km.
Quả thực tài năng của cậu vô cùng đáng kinh ngạc, tuy chưa được đào tạo qua trường lớp nhưng những gì cậu thể hiện đã đủ khiến nhiều người đuổi theo không kịp.
Lận Tuy sắp xếp cho cậu đến chỗ Cao Tĩnh, để nhóm Cao Tĩnh dạy dỗ, nếu dùng tốt thì Ô Thu sẽ là một trợ thủ đắc lực.
Hắn còn mời riêng giáo viên triết học và pháp luật cho Ô Thu, để họ thường xuyên truyền bá nội dung tuân thủ pháp luật, tận tâm tỉ mỉ với công việc cùng có ơn tất báo cho cậu.
Vì theo như cốt truyện, thiếu niên thiên tài hacker do thiếu kiến thức pháp luật nên đã lang thang trên rìa vùng xám, để rồi bị nhốt vào trại giáo dưỡng, sau đó còn trở thành đối tượng giám sát trọng điểm. Cứ vậy cho đến mấy năm sau, cậu gặp được bá lạc của đời mình là Yên Tần, bắt đầu học cách đối nhân xử thế từ hắn.
Lận Tuy muốn dạy cậu trước, hắn không muốn có bất cứ mối nguy tiềm ẩn nào chôn trong địa bàn của mình.
Cũng may Ô Thu rất tích cực, ngay cả khi không còn phải lo về chuyện cơm ăn áo mặc vẫn rất hăng hái học hỏi kiến thức. Đối với những khía cạnh khác như pháp luật đạo đức, tuy giống như đang nghe niệm kinh song cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe.
Đôi khi Lận Tuy sẽ nhận được tin nhắn từ cậu nhưng hắn không để ý lắm. Dù sao thì Lận Tuy cũng có quá nhiều thứ cần phải quan tâm, mà chuyện này chỉ là một trong số những chuyện không đáng kể.
Bình thường Lận Tuy sẽ để bản thân sống trong một phạm vi đã được kiểm soát tốt, không làm mình quá mệt mỏi. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có việc không lường trước được, chẳng hạn như ở trong phòng thí nghiệm vài ngày, điều này thường đòi hỏi phải tốn rất nhiều tinh lực.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Lận Tuy ngồi trên xe, mệt mỏi nhéo ấn đường của mình.
So với nghiên cứu dữ liệu thì chơi với tư bản vẫn thú vị hơn.
Tiểu Trần lái xe rất vững, nhiệt độ trong xe lại dễ chịu nên hắn chậm rãi nhắm mắt vào nghỉ ngơi.
Lúc Lận Tuy mở bừng mắt ra, mọi thứ ngoài cửa sổ đều im ắng. Bóng cây lác đác bên ngoài rõ là cảnh tượng trước nhà.
Có lẽ thấy hắn ngủ thiếp đi nên Tiểu Trần không dám đánh thức, cứ để hắn ngủ tiếp như vậy.
Lận Tuy đứng dậy, lúc chuẩn bị xuống xe bỗng cảm nhận được điều gì khang khác.
Hắn nhìn Tiểu Trần ngồi ghế trước, hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Thưa thiếu gia, khoảng hai mươi phút."
Lận Tuy gật đầu, đẩy cửa ra xuống xe.
Lận Tuy hỏi hệ thống:【Y đã đến phải không?】
Hệ thống không đáp, nhưng dựa vào bản tính của nó thì việc nó im lặng đã là câu trả lời rồi.
Ánh mắt Lận Tuy nhuốm lên sự vui vẻ, ngay cả mệt mỏi cũng phai đi.
【Y đã đến.】Lần này là câu trần thuật khẳng định.
Hệ thống hoang mang:【Sao ngươi biết?】
Rõ ràng khi ấy Lận Tuy đã ngủ say, lúc Yên Tần đi hắn cũng chưa tỉnh, vậy sao hắn lại biết?
【Tao cảm nhận được... Y đã làm gì?】
Lận Tuy quá quen thuộc với mùi của Yên Tần, nó không hời hợt như mùi nước hoa bám bên ngoài. Hắn đã quấn quýt trong lồng ngực y hàng trăm năm nên sẽ không bao giờ quên được hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể y.
Hệ thống vốn không muốn nói cho hắn, sợ hắn đắc ý, nhưng có chuyện trước đó ở thế giới tu chân nhắc nhở nên đành phải miễn cưỡng trả lời.
【Nhìn ngươi ngủ.】
... Mỗi thế thôi à?
Lận Tuy không tin nổi mà hỏi lại:【Y chỉ nhìn tao ngủ?】
Hệ thống đáp:【Đúng vậy, không hề chạm vào ngươi, chỉ lên xe nhìn ngươi một lúc, còn chụp ảnh mặt ngươi lúc ngủ, hết rồi.】
Lận Tuy không biết mình nên bày ra biểu cảm gì nữa, rốt cuộc là giận hay cười.
Ở kiếp trước, Lận Tuy không phải lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào đạo cốt của Yên Tần không tha. Hắn vẫn luôn hỏi thăm các biện pháp khác để mình thoát khỏi thể chất này, sau đó hắn tìm được nơi có thể luyện ra vô cấu chi thể trong truyền thuyết.
Đó là một hòn đảo nổi trên biển, muốn vào đó rất khó khăn. Sau khi tìm được mắt trận mấu chốt, Lận Tuy vội vàng để lại lời nhắn cho Yên Tần rồi bước vào trong, mắt trận thay đổi, một khi bỏ lỡ chưa chắc sẽ có lần sau.
Trong Tu Chân giới không biết năm tháng, hắn cũng không biết mình ở trong đó bao lâu.
Một ngày nọ, nhóm linh điểu nói chuyện với nhau rằng có một kiếm tu rất kỳ lạ, y tới đây phá vạn trận nhưng lại không phải vì linh bảo khắp núi, cũng chẳng phải vì vô cấu chi thể, mà chỉ đứng từ xa nhìn một tu sĩ khác trong hàn đàm một lúc rồi đi.
Lận Tuy vừa nghe đã biết người nọ là ai, nhưng hắn không rời đi mà tập trung tu luyện không màng bất cứ chuyện nào khác. Chẳng qua đến cuối hắn vẫn thất bại trong việc tu luyện thành vô cấu chi thể, thể chất của hắn vẫn là lô đỉnh như ban đầu.
Khi ấy Yên Tần ôm lấy bộ dạng hồn bay phách lạc của hắn, an ủi hắn vẫn còn cách.
Gió biển mang theo hơi lạnh thấu xương, Yên Tần lại bảo vệ hắn rất tốt.
Yên Tần ơi Yên Tần, Lận Tuy khẽ cười, bỗng nảy ra một ý.
Hệ thống biết được hắn sẽ làm gì, trong lúc nhất thời không biết nên thương cho thân mình hay cho đứa con số mệnh nữa.
...
Yên Tần biết chuyện từ chỗ Tiểu Trần. Mấy ngày gần đây, Lận Tuy luôn về nhà trong tình trạng say khướt. Hắn tham gia đủ loại tiệc tùng và gặp gỡ, lúc nào cũng uống đến mức loạng chà loạng choạng mới trở về nhà.