Edit: Lune
Lận Tuy vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, không ai dám lên tiếng nữa.
Mọi người thấy hắn đi ra cửa thì rối rít nghiêng người nhường đường, ai nấy đều nín thở nhìn hắn rời đi.
Yên Tần theo sát phía sau hắn, trái tim y vẫn đang đập dữ dội.
Ngoài trời mưa tuôn xối xả, thành phố như thể bị nhấn chìm trong làn hơi nước dày đặc.
Vũng nước đọng trên mặt đất sáng như gương, phản chiếu lại bóng dáng của thiếu niên.
Yên Tần che ô cho Lận Tuy, chẳng hề quan tâm việc bản thân mình bị ướt.
Mặt nước bị một đôi giày da đắt tiền giẫm tan, khiến bầu trời được phản chiếu trong đó cũng lay động theo.
Cửa xe đóng lại, chiếc Maybach nổ máy rồi nhanh chóng biến mất.
Tống Vân Thanh đứng trên tầng hai, nở một nụ cười hết sức nhạt nhòa. Mọi chuyện đang ngày càng thú vị hơn so với những gì anh ta tưởng tượng rồi. Về vụ đánh cuộc với Lận Tuy, anh ta có linh cảm rằng mình có thể sẽ thua nên cũng bắt đầu tò mò với yêu cầu mà Lận Tuy sẽ đưa ra.
Maybach lái vào gara, Lận Tuy xuống xe đi thẳng lên tầng hai.
Lúc trên đường về, Lận Tuy đã dặn người giúp việc chuẩn bị sẵn nước nóng cho mình. Vì Yên Tần và cũng vì quần áo còn ướt làm hắn không mấy dễ chịu.
Yên Tần theo sát Lận Tuy, cứ vậy mà theo vào phòng tắm.
Đến khi Yên Tần nhận ra tình hình hiện tại, y mới vô thức muốn lùi ra ngoài. Nhưng chưa kịp cất bước, y đã bị cản lại bởi một ý nghĩ to gạt bất chợt nảy ra trong đầu, khiến bàn chân y không thể cử động hệt như đã mọc rễ.
Chó con được nuông chiều cùng tín đồ được thần linh ban ơn đều sẽ trở nên gần như nhõng nhẽo, muốn được nhiều không gian hơn trong lãnh địa của chủ nhân.
Yên Tần nghĩ mà cảm thấy đầu lưỡi thấm vị ngọt, Lận Tuy không phủ nhận lời của Yên Chu, nghĩa là hắn đã ngầm thừa nhận điều đó.
Mặc cho tiếp theo hắn có sai bảo chuyện gì, y cũng sẽ vui vẻ làm theo.
"Còn không đi ra ngoài?"
Lận Tuy nhướng mày nhìn Yên Tần, hắn đã cởi hai khuy áo của mình, áo sơ mi đen bằng chất liệu sợi tổng hợp cao cấp khiến ngực hắn trông càng trắng hơn dưới ánh sáng trong phòng tắm.
Ánh mắt Yên Tần tối sầm lại, mệnh lệnh này khác hẳn với những gì y nghĩ. Y đành im lặng ra ngoài.
Lận Tuy thấy rõ vẻ thất vọng còn chưa kịp che giấu trên bóng lưng y, song hắn không hề mềm lòng, trái lại còn khẽ cong môi.
Hệ thống hơi bất ngờ: [Ngươi đổi tính à?]
Lận Tuy ra vẻ thân mật, nói: [Mẹ chồng à, người ta rất nghe lời mẹ nói mà.]
Hệ thống chết máy tại chỗ, không muốn nghe Lận Tuy nói vớ vẩn thêm nữa.
Nụ cười trên môi Lận Tuy càng tươi hơn, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát lên vẻ sung sướng.
Giờ hắn cũng không định làm gì Yên Tần cả, còn rất xa mới tới lúc, hơn nữa hắn đã tìm được cách bắt chẹt hệ thống, cho nên hắn có rất nhiều thời gian để đạt được mục đích của mình.
...
Cơn mưa bắt đầu từ chạng vạng tối đến tận nửa đêm mới tạnh đã gột sạch toàn bộ thành phố, khiến không khí của những ngày tiếp theo trong lành hơn nhiều.
Lận Tuy chọn thời gian để ra ngoài gặp một người.
Trong căn phòng đầy riêng tư của quán trà, Cao Tĩnh có hơi bồn chồn.
Anh là một sinh viên năm ba bình thường của khoa máy tính thuộc trường đại học Kinh Châu. Quê ở một vùng nông thôn hẻo lánh, anh phải nỗ lực học hết sức mới thi đỗ vào ngôi trường này. Vì gia cảnh khó khăn nên anh đã phải rất chăm chỉ học hành để lấy học bổng, giờ chỉ còn chờ tốt nghiệp xong rồi tìm một công việc tốt để người thân của mình có cuộc sống tốt hơn. Hôm nay vừa hết giờ làm thêm, anh đã được người ta mời đến đây.
Anh chưa bao giờ bước chân vào những nơi sang trọng đắt đỏ kiểu này. Anh đã suy nghĩ rất nhiều lần xem liệu mình có làm gì khiến người ta chú ý, hay có kết thù với ai hay không, nhưng đáp án là không có.
Ngoài việc học và đi làm thêm ra, anh chỉ qua lại với mấy người trong ký túc xá, cũng đã nghỉ hoạt động ở câu lạc bộ từ lâu. Ngoại hình của anh bình thường, chưa từng theo đuổi ai và cũng chưa từng được ai theo đuổi. Anh cũng chưa bao giờ chọc thủng bí mật của ai nên hoàn toàn không tìm ra được nguyên nhân mình có mặt ở đây.
Cửa phòng được mở ra, Cao Tĩnh lập tức nhìn qua đó, thiếu niên tháo kính râm xuống lộ ra gương mặt xuất chúng cùng vẻ ngoài quý phái khiến anh càng thêm hoang mang.
"Đừng căng thẳng, uống trà đi."
Người tới chính là Lận Tuy, hắn ngồi xuống đối diện với thanh niên, khẽ mỉm cười xoa dịu tâm trạng của anh.
"Tôi biết anh có thể sẽ hơi bối rối, nhưng tôi tìm anh không phải chuyện xấu đâu. Xin lỗi vì phải nói với anh rằng trước đó tôi đã điều tra anh, việc này tuy hơi mạo muội song đó là điều cần thiết với tôi. Tôi cần một người có thể làm một số việc thay mình... Đừng căng thẳng như vậy, đó không phải chuyện phạm pháp gì cả, anh có thể từ chối, nhưng trước hết hãy nghe điều kiện của tôi cùng việc tôi muốn anh làm được không?"
Từ lúc xuyên đến đây, Lận Tuy đã bắt tay vào làm việc này rồi.
Hắn cần một người đứng trước sân khấu thay mình làm một việc, còn hắn sẽ trở thành cái bóng ẩn mình bên trong.
Người này nhất định phải thông minh, đáng tin cậy, thận trọng, hơn nữa còn phải ngay thẳng và có chuyên môn cao. Lận Tuy sàng lọc mãi mới chọn được người trước mặt.
Đối phương trông rất bình thường, bình thường đến mức dù có bị ném vào trong đám đông cũng không thể nhận ra, nhưng lại rất phi thường.
"Tôi đã xem qua luận văn anh làm cùng với một vài ý tưởng trong diễn đàn. Những phần mềm nhỏ do anh làm ra đều khá thú vị, anh rất có hứng thú với game online 3D phải không?"
Cao Tĩnh giật mình, khẽ gật đầu.
Đúng là anh rất có hứng thú với công nghệ mới chỉ tồn tại trong ý tưởng hiện nay này, tiếc là anh không thể tiếp tục tham gia vào việc nghiên cứu đó nữa, anh cần công việc có thể kiếm tiền, mà nghiên cứu lại là một việc cực kỳ tốn kém. Anh không biết mình phải nghiên cứu nó trong bao lâu, có lẽ là cả đời cũng sẽ không tìm ra điểm mấu chốt đó. Anh lại vốn không thể tùy hứng nên đã rời khỏi câu lạc bộ mà bản thân đã tự thành lập, chôn chặt ước mơ ở trong lòng, đối mặt với thực tế.
"Tôi có thể bỏ tiền cùng ý tưởng cho anh đi nghiên cứu và thực hiện, anh sẽ nhận được một mức lương hậu hĩnh, nhưng anh cũng phải bỏ ra tiến độ tương xứng. Tôi có thể ứng trước một khoản tiền cho anh, anh xem tài liệu này trước đi."
Lận Tuy đưa tay mở máy tính bên cạnh rồi đẩy tới trước mặt Cao Tĩnh.
Lận Tuy đã từng đốt không biết bao nhiên tiền để thúc đẩy công nghệ này ở thời đại nơi hắn sống. Mà khoa học kỹ thuật ở thời đại này lại tiên tiến hơn thời đại kia, Lận Tuy là doanh nhân, hắn không hiểu máy tính cùng công nghệ sinh học, nhưng hắn có thể nhớ được các báo cáo cùng những tài liệu quan trọng được gửi đến, hắn cần nhân tài để giúp hắn khôi phục nó.
Cao Tĩnh không hề kích động mà chỉ hồ nghi nhìn thứ trước mặt mình, sau đó nét mặt anh dần xuất hiện vẻ khiếp sợ, bàn tay nắm chặt con chuột như thể muốn nhìn xuyên qua cả màn hình máy tính.
"Ý tưởng và các chương trình này đều cực kỳ tốt, hình như tôi đã biết mình sai ở đâu rồi... Tuy chỉ có một phần nhưng nó thật khó mà tin nổi... Đây là kỳ tích..."
Cao Tĩnh viết ra chương trình mới trên máy tính một cách thành thạo, còn Lận Tuy thì vẫn luôn quan sát y.
Đúng là bản chất con người ta có sự tham lam thật, nhưng sẽ luôn có ngườichân thành và kiên trì vì những đam mê của mình.
Cao Tĩnh nghiên cứu hơn một tiếng mới miễn cưỡng dừng sự kích động của bản thân lại. Anh nhìn thiếu niên ngồi đối diện với mình, hít sâu một hơi rồi nói: "Thưa cậu, tôi không biết vì sao cậu lại tìm tôi, thật ra ngoài kia còn rất nhiều người cùng đội ngũ tài năng khác."
Anh hoàn toàn không quan tâm đến mức lương cao mà thiếu niên đề cập, trong tâm trí anh lúc này chỉ toàn là kiến thức mà mình vừa nắm được, vả lại những kiến thức kia mới chỉ hé lộ một góc của tảng băng chìm.
"Tôi cần xây dựng một vương quốc thuộc về riêng tôi, hơn nữa sự tồn tại của tôi không thể để ai khác biết đến. Tôi không muốn có người điều tra quá khứ của anh mà lại phát hiện dấu vết của tôi, toàn bộ những điều này nhất định phải do anh làm."
"Tôi có thể bảo đảm đây không phải tổ chức rửa tiền, tất cả mọi thứ đều hợp pháp, một khi phát hiện bất thường, anh có thể chọn cách rời khỏibất cứ lúc nào."
Điều mà Lận Tuy cần chính sự trung thành tuyệt đối, nên hắn cũng sẽ cho đi lòng thành tương ứng.
Không phải Cao Tĩnh không e sợ. Người kia còn trẻ lại nắm rõ thân thế của anh như vậy, thứ mà hắn đưa ra là ước mơ anh hằng khao khát, anh có linh cảm rằng chỉ cần mình gật đầu thì cuộc đời của anh sẽ xảy ra những thay đổi vô cùng to lớn.
Cao Tĩnh hỏi thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình một cách kính cẩn: "Tôi nên gọi cậu là gì?"
"Gọi tôi là ông chủ Tần là được."
Lận Tuy mỉm cười, đậy tách trà lại, nắp tách chạm vào vành tách phát ra tiếng vang khẽ cho một kế hoạch thành công.