Tiểu Tiểu tự vỗ trán: "Chết tiệt... sao chúng ta lại ngốc như vậy? Tại sao không đem những thứ trong thùng đổ xuống thuyền? Vẫn còn chỗ để tiếp tục chất đồ!"
A Chính cũng chợt bừng tỉnh: "Cũng đúng nhỉ? Cứ đặt lên thuyền, mọi người tách nhau ra từng góc. Khi quay về chúng ta có thể cho nó vào bao tải."
"Chết tiệt, não lợn... cả đám ngồi đó lâu như vậy, nhìn Đổng Tử đào một mình."
"Đi thôi đi thôi, lại đi nhặt tiếp. Tiền thuyền và nhiên liệu rất đắt, chúng ta không thể đi một chuyến vô ích được!"
Chờ khi bọn họ quay lại nói chuyện với Mập và Trần Uy, hai người mới tỉnh táo lại, vội vàng đổ những thứ trong thùng lên thuyền, chừa chỗ trống để tiếp tục đào.
Diệp Diệu Đông nhìn bọn họ như vậy cũng không nói gì, dù sao anh cũng đã nhét đầy hai bao tải, chỉ cần không rửa sạch, những con sò này có thể để ở nơi thoáng mát hai ba ngày.
Nếu không phải vì muốn lo cơm nước cho công nhân thì anh đã không nhặt nhiều như vậy, dù sao cũng không có tủ lạnh, nếu nhặt quá nhiều, ăn không hết sẽ bị hư, trước mắt nhặt bao nhiêu là đủ rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT