Cha Diệp đau đầu nhìn bà cụ, còn chưa đυ.ng vào bà cụ: “Mẹ à, sao con dám đánh mẹ? Con đang muốn đánh thằng nhóc này, nó chẳng được tích sự gì, chỉ làm người khác tức giận, thậm chí còn đυ.ng trúng mẹ....”
“Đông Tử chỉ là không cẩn thận mà thôi, mẹ còn chưa trách thằng bé, đến lượt anh đánh thằng bé sao? Nhanh cất chổi vào cho mẹ, đi vào nhà, không thấy mất mặt à?”
Tuy bà cụ đã tám mươi tuổi, nhưng cơ thể thoạt nhìn rất khỏe mạnh, tai không lãng, mắt cũng không mờ, lúc dạy dỗ người khác cũng rất có khí phách!
Cha Diệp là người hiếu thảo, thấy bà cụ đã trở về, cũng biết không thể đánh thằng con trai này nữa, ông dành hung hăng trừng mắt với Diệp Diệu Đông một cái, ném cây chổi vào góc nhà rồi đi vào trong.
“Đừng sợ, có bà nội ở đây, bị đánh có đau không? Để bà nội xem.”
Nói xong, bà cụ còn định vén ống quần của anh lên, anh vội đưa tay cản lại, ôm lấy cánh tay của bà, cười toe toét: “Cháu không sao, vừa rồi bà bị ngã có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có không có, bà nội rất khỏe...”
“Mẹ à, Đông Tử đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, nó đã là cha của hai đứa con rồi, mẹ không thể nuông chiều nó như vậy được, suốt ngày học cũng không giỏi, cũng không làm được gì, như vậy sẽ không có tương lai...”
“Học không giỏi thì sao? Không phải thằng bé rất hiếu thảo sao? Anh còn muốn thằng bé có tương lai đến mức nào? Chúng ta là người nhà quê, chỉ cần con cái bình an khỏe mạnh là được rồi, hơn nữa Đông Tử cũng chưa bao giờ làm ra chuyện trộm cướp gì, sao có thể khiến mấy đứa mất mặt?”
Diệp Diệu Đông vô cùng xấu hổ, theo lời bà cụ thì ngay cả chuyện không trộm cướp cũng đã trở thành ưu điểm của anh!
Yêu cầu của bà cụ đối với anh thật sự rất thấp....
Nhiều năm như vậy, nói đi nói lại mấy chục lần, mẹ Diệp cũng rất mệt mỏi trong lòng, trong mắt bà cụ đứa con trai thứ ba này làm gì cũng giỏi!
Thật sự đã bị bà cụ chiều hư!
Lão đại và lão nhị rất chịu khó siêng năng, đúng là khiến người ta tức chết. Mẹ Diệp tức giận trừng mới với lão tam một cái, không nói thêm nữa.
Dù sao qua ngần ấy năm, bọn họ có nói nữa cũng chỉ vô ích.
Đám trẻ con nhặt lại mớ ngôn và rau xanh rơi trên mặt đất, bỏ vào trong giỏ tre.
Mẹ Diệp thấy bà cụ bị ngã cũng không sao, còn có sức bảo vệ người khác, thì cầm lấy giỏ tre, lấy ngô bên trong ra, lột vỏ, rồi lại bỏ súp lơ xanh và dưa chuột bỏ lại vào trong giỏ.
“Xách vào bảo mẹ mấy đứa rửa sạch rồi cắt ra cho mấy đứa ăn.”
“Để lại cho chú ba một ít, đừng ăn hết!” Bà cụ hét lên, sợ đám chắt ăn hết dưa ngọt, không để lại cho cháu ngoan của bà ấy.
Trái tim Diệp Diệu Đông tràn ngập tình yêu thương của bà cụ, trong lòng vô cùng xúc động.
Mấy chục năm rồi anh không cảm nhận được cảm giác này, cảm giác này thật tuyệt.
Mọi người đều cảm thấy anh không có chỗ nào tốt, ngay cả cha mẹ anh cũng không vừa mắt anh, chỉ có bà nội luôn hiểu anh nhất, từng miếng ăn cũng yêu thương muốn giữ lại cho anh, cảm xúc trong lòng anh bỗng trở nên lẫn lộn.
“Cháu dìu bà vào trong, đã tuổi này rồi, sao còn đi trồng trọt, lỡ như bị ngã thì phải làm sao?”
Bà cụ cười tươi, gương mặt già nua nhăn nheo lại: “Sao có thể dễ dàng bị ngã như vậy? Bà nội rất khỏe, còn làm được, nếu không làm được, bà vẫn có thể sai cha cháu cước đất tưới nước cho bà.”
Diệp Diệu Đông mỉm cười.