Nghe vậy, cô không dám giãy giụa nữa. Khó khăn lắm mới dỗ cho ngủ được, nếu tỉnh dậy lần nữa cô sẽ suy sụp mất, chỉ có thể bực bội mặc kệ anh.
Diệp Diệu Đông rất hài lòng với tính ném chuột sợ vỡ đồ của cô. Anh thậm chí còn được voi đòi tiên: "Đổi chỗ đi, chúng ta nằm sang bên kia để tránh đánh thức con."
Cô không muốn di chuyển!
Cô không di chuyển thì anh kéo côi
Lâm Tú Thanh vỗ móng vuốt của anh, nhìn con trai đang vặn vẹo xoay người, cô chỉ có thể trợn mắt nhìn anh, ỡm ờ di chuyển sang đầu bên kia.
Lần này lại để anh thành công.
Nhưng ván giường cứ kêu cót két khiến anh có chút khó chịu...
Xoay người và hay gì còn ổn, nhưng khi vận động thì tiếng vang lại có quy luật...
Lâm Tú Thanh cắn môi: "Anh yên lặng một chút."
"Tôi đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể..."
Chiếc giường tán cũ kỹ này là như thế, khi di chuyển sẽ phát ra âm thanh. Bình thường chỉ lật người, kêu một tiếng thì còn có thể chấp nhận. Nhưng những lúc như thế này khiến anh có chút chán nản.
Chỉ có thể lại kết thúc một cách qua loa...
Mẹ nói
Anh muốn kiếm tiền mua giường.
Anh cảm thấy làm việc này để lâu sẽ ảnh hưởng đến chức năng của mình!
"Dây dưa cả buổi, con cũng bị anh đánh thức rồi!" Lâm Tú Thanh nhìn thấy anh xong rồi thì không khỏi lẩm bẩm.
"Chê anh nhanh là em, chê ồn cũng là em, chê anh lâu cũng là em. Phụ nữ các em thật khó hầu hạ." Diệp Diệu Đông tóm lấy cô, giận dữ nói lý. "Đi chỗ khác. Anh năm bên đó đi, em ngủ đây với con."
"Ngủ cùng nhau đi!"
Bị anh ôm vào lòng không thể trốn thoát, Lâm Tú Thanh suýt chút nữa chết ngộp. Cô mở miệng muốn chửi bới, nhưng lại bị câu "đừng đánh thức con" của anh chặn lại.
Đầy bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nằm xuống và ngủ với anh.
Diệp Diệu Đông cảm thấy mỹ mãn.
Sau khi vợ qua đời ở kiếp trước, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Một người đàn ông năm mươi tuổi, trong túi chỉ có chưa đến hai trăm đồng, không có bản lĩnh cũng không có ý định kết hôn lần nữa, sống độc thân mấy chục năm.
Dù sao anh luôn lang thang trên biển, trong thời gian tạm dừng đánh cá sẽ chỉ về thôn ba tháng, không có vợ cũng không sao, dù sao lúc đó cũng đã già rồi.
Bây giờ anh cảm thấy hài lòng vì đã lấy lại được những gì đã mất.
"A Thanh, sau khi chia nhà, chúng ta hãy sống thật tốt nhé."
Lâm Tú Thanh trợn mắt: "Không chia nhà thì anh không có ý định sống tốt phải không? Đừng bào chữa cho sự lười biếng của mình."
"Không, anh đang nói lời thật lòng."
Cô nhắm mắt lại, không muốn nói với anh điều này.
Nhiều năm như vậy, cô đã sớm thất vọng. Dù tốt hay xấu, dù sao cuộc đời cũng đã vậy, cứ nhịn nhục mà sống tiếp thôi!
Diệp Diệu Đông thấy cô thực sự không muốn nói chuyện, anh cũng không ép buộc. Lâu ngày mới thấu lòng người, anh tin rằng kiếp này dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không sống kém hơn.
Sờ mặt cô, anh dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Nhắm mắt lại, anh cảm thấy mình ngủ chưa lâu thì chợt mơ hồ nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc đòi mẹ. Người trong ngực lập tức đứng dậy.
Một lúc sau, vợ anh ném chiếc chăn đơn của hai đứa con lên bàn cạnh cửa sổ, ga trải giường của anh cũng được lấy đi đắp cho hai đứa con.
"Đái dầm à?"
"Ừm!"
"Thằng nhóc này, ngày mai đánh cho mông nó nở hoal"
Ước muốn được ôm vợ suốt đêm và ngủ đến bình minh của anh vào buổi tối đầu tiên thành công cốc.