Lúc này A Quang cũng quay lại, từ xa đã nghe thấy bọn họ hò hét chí tôn bảo, trong lòng kinh ngạc chạy nhanh tới: "Chí tôn bảo gì vậy? Ai cầm chí tôn bảo? Đỉnh vậy?"
"Tiểu Tiểu! Con mẹ nó, may quá. Nó còn giả vờ, nó ăn hết!"


"Không biết đạp cái vận cứt chó gì nữa? Ông đây đã cầm Thiên Vương Bài với Tạp Cửu Bài rồi!"
"Mày thì tính là cái gì? Tao còn có một cặp 8 Cơ, bài người này! Còn tưởng thắng được nhưng không ngờ lại phải đối mặt với chí tôn bảo. Mẹ kiếp, uổng cho lá bài tốt như vậy! Hại tao mừng hụt một hồi!"
"Ha ha, may mà tao cầm một 4 một 6, chết có ý nghĩa!"


A Chính cũng cười nói: "Giống tao, tao được 5 với 6, không còn hy vọng gì nữa!"
Giữa những lời mắng mỏ của mọi người, Tiểu Tiểu vui vẻ đút hết mấy đồng tiền trước mặt vào túi, có chút tiếc nuối nói: "Chơi nhỏ quá, toàn mấy hào mấy hào, uổng chí tôn bảo của tao!"


"Thấy đủ đi ba, thông rồi. Tụi tao đánh bài lâu như vậy mà chưa lần nào lấy được chí tôn bảo đâu!"
A Quang có chút vui mừng vì mình về muộn, nếu không mình cũng sẽ cược. 
Chí tôn bảo đó, anh ta thoát được một kiếp. Xem ra hôm nay anh ta có chút may mắn!
"Vừa rồi nếu ngoại lệ để Đông Tử cược luôn là ngon rồi. Nhiều người hơn!"
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Tao cược hai xu mày có lấy không?"


"Lấy chứ, chân muỗi dù nhỏ đến đâu cũng vẫn là thịt!"
"Nào, tận dụng vận may của mình chơi thêm vài ván nữa đi!"
"Đúng đúng đúng, tiếp, tiếp!"
Tiểu Tiểu cầm bài chuẩn bị xáo bài, ai ngờ Mập không vui: "Không chơi nữa! Khó khăn lắm mới lấy được đôi 8 Cơ, ai ngờ gặp phải chí tôn bảo, xui xẻo!"


"Ồ, dù sao mày cũng không thiếu tiền, tụi tao cũng không chơi lớn, cược tí xíu thôi mà. Tiếp tục, tiếp tục!"
Thời buổi này còn có thể ăn đến mập mạp, điều đó cho thấy điều kiện của gia đình Mập không hề bình thường. Hơn nữa nhà anh ta toàn là người béo!


Nguyên nhân là vì trong nhà anh ta ai cũng là đầu bếp. Người xưa vẫn nói, đầu bếp không trộm thì thóc không thu hoạch được nên nhà anh ta luôn có đồ ăn ngon nhất làng. 
Thân hình mập mạp kia chứng tỏ anh ta ăn không hề ítI
"Đấn lượt tao làm cái, không thì không chơi!"


"Được được được!"
Dù sao cũng không chơi nhiều, ra ra vào vào đều là mấy người bọn họ, cơ bản là dùng tiền thắng để ăn uống nên không có ai thiệt. 
Sau khi A Quang trở về, tiện tay đưa cua và tôm mua cho em gái, anh ta cũng tham gia.


Ngày nay, người lớn ở nông thôn có quá ít hoạt động vui chơi giải trí. Bọn họ không phải là trẻ con, niềm vui đi núi, đi biển, từ nhỏ bọn họ đều đã trải nghiệm cả rồi. Giờ trời nắng chang chang nên bọn họ đều không muốn ra ngoài phơi nắng, chỉ có thể chơi bài ở nhà. 
Diệp Diệu Đông cũng xem, rất hứng thú. Kỳ thật trong túi anh còn có hai đồng, chắc là hôm qua đánh bài thắng được. Anh cũng không xác định, bởi vì không có ký ức gì. 


Nhìn họ chơi, anh sờ túi quần mấy lần nhưng vẫn giữ lại. Đây đều là tài sản của anh, bài cào quá thiên về may mắn. Nếu chơi tiến lên thì có khi anh còn chơi, kỹ thuật anh khá tốt, rất ít khi thua tiền. 
Nhìn một lúc, em gái A Quang nói với anh nước sôi rồi, anh đành phải rời mắt đi làm việc. 


"ShhI Bỏng chết ông." Diệp Diệu Đông tay run run nhổ lông gà trống. 
Con gà này phải trụng nước sôi mới nhổ được lông, nhưng thực sự bỏng chết anh. Trước đó anh tiếp nhận việc này làm gì chứ?
Tự tìm nhục à
Thật là, vừa nhìn thấy đám bạn cũ trẻ tuổi là vui đến mức quên trời đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play