Nhìn bụng của bọn chúng, mặt mày Diệp Diệu Đông hớn hở, nói: "Hai con cua xanh công lại có hơn một cân, hôm nay thu hoạch không tệ, đúng lúc hầm bồi bổ cho trẻ con trong nhà."
Anh nhìn quanh, ngẫu nhiên tìm được một sợi dây thừng được nước biển cọ rửa ở trên tảng đá.
Anh buộc chặt hai con cua xanh lại rồi treo lên rổ, vui rạo rực tiếp tục mở hàu biển và khoét nghêu biển ở trên tảng đá.
Anh phải cố hết sức hoàn thành nghiệm vụ mẹ anh giao, nếu không lại phải nghe bà dài dòng, ngày mai thủy triều rút thêm là có thể ra biển bắt hải sản.
Càng đến gần tảng đá ngoài thủy triều, con hàu biển trên đó càng lớn, Diệp Diệu Đông cạy một ít, anh nhìn vị trí thủy triều rồi dứt khoát xắn quần lên đến bắp đùi, tính đi ra ngoài thêm chút nữa, bên ngoài cùng sẽ nhiều hơn chút.
Hôm nay phần lớn người ra biển đào đều đi tìm nghêu cát, lại không có bao nhiêu người tìm kiếm trên vách đá.
Vách đá ít thu hoạch, hơn nữa mùng một, mười lăm thuỷ triều xuống sẽ có người đào, trước sau chỉ có nửa tháng sinh trưởng, sinh trưởng tương đối ít, còn không nhiều bằng đào nghêu cát.
Diệp Diệu Đông đi dọc theo tảng đá ra ngoài, cho đến khi nước qua đầu gối anh mới ngừng lại, sau đó kiên nhẫn từ từ mở hàu ở trên tảng đá.
Hàu chỗ này lớn hơn chút, những con ốc cay bám trên mặt đá và những con nghêu biển sinh trưởng thành đàn cũng tương đối to hơn chút.
Chỉ có con trai là sinh trưởng rậm rạp chằng chịt, nhưng nó chỉ to bằng cỡ móng tay ngón út, không thể đào.
Tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc chăm chỉ, cũng không có ai phát hiện anh đi ra ngoài như vậy nên anh cũng có thể yên tĩnh đào một lát.
Theo thủy triều rút từng chút một, anh cũng dần dịch từng chút ra bên ngoài, mấy chục năm không đi đào biển, hứng thú của anh cũng bị hoàn toàn được khơi dậy.
Cảm giác thu hoạch này khiến cho anh có chút mê muội, chỉ là mặt trời quá gắt, quên mang theo nón cỏ.
Lúc này vì anh không làm việc nhiều nên da mặt còn trông vô cùng trắng nõn, không ngăm đen như người bờ biển.
Nhưng phơi dưới nắng thời gian dài cũng làm cho sắc mặt anh đỏ bừng, mồ hôi rơi như mưa, chỉ có nửa người dưới ngâm trong nước biển mới cảm thấy mát mẻ một chút.
Sau khi thủy triều hoàn toàn rút vào lúc mười giờ rưỡi, qua thật lâu lại bắt đầu từ từ dâng lên trở lại, anh có thể cảm nhận rõ nước từ đầu gối anh dâng lên từng chút một lúc bọt sóng cuốn lên.
Lúc dâng lên tới bắp đùi anh mới từ từ chuyển đến phía trước, anh thuận tiện nhìn gáo nước đã đầy 1/3, cũng không tệ lắm, đủ xào hai chén hàu biển rồi, ốc cay và nghêu biển cũng có nửa rổ.
Lâm Tú Thanh ngồi xổm một lúc lâu cũng cảm thấy mệt mỏi, cô thấy đã đầy nửa chậu rửa mặt thì đứng lên chống hông, đấm lưng, thuận tiện nhìn con thứ hai.
Cậu nhóc ngồi một mình chơi cát rất hưng phấn, mặt, đầu và cổ đầy cát, nước miếng cũng chảy ướt một vùng trước ngực, đang vốc từng nắm cát mà chơi.
Vô cùng ngoan, chơi mà không khóc, không ầm ĩ, cũng không tìm mẹ.
Cô lại nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng chồng cô đâu, cô nhướng mày, quả nhiên không thể ôm hy vọng với người đàn ông này!
Mẹ Diệp thấy cô đứng lên cũng cảm thấy hơi mệt, cũng tính ngồi dậy nghỉ ngơi một lát, kết quả nhìn xuống vách đá bên kia cũng không thấy Diệp Diệu Đông, tức giận: "Lại chết đi đâu rồi? Nó đã nói với mẹ cứ để hàu biển cho nó đào, đảo mắt bóng người cũng mất."
"Mẹ à, sao mẹ có thể tin lời Diệu Đông nói? Đã nhiều năm qua có lần nào mẹ thấy cậu ấy nghiêm túc làm việc chưa? Lần nào không lén gian dối, làm một hai cái cho có rồi chạy." Dâu hai nhà họ Diệp bĩu môi khinh thường nói.
Mẹ Diệp hận sắt không thành thép: "Về kêu cha nó đánh gãy chân chó của nó, cả ngày đều không được!"
"Thôi, đừng nghĩ nữa."
Mẹ Diệp mệt mỏi, một đứa con trai lại bị nuôi dưỡng thành tính hết ăn lại nằm như vậy, sau này không có bọn họ, chắc chắn anh sẽ chết đói.
Dâu cả nhà họ Diệp cũng nói: "Mẹ à, không thể để cho Diệu Đông tiếp tục chơi bời lêu lổng như vậy nữa, ai có thể nuôi được cậu ấy cả đời? Tú Thanh sao? Cậu ấy là đàn ông đàn ang có tay có chân, gì cũng không làm mà chỉ dựa vào vợ, cậu ấy cũng không biết mất mặt."
Dâu hai nhà họ Diệp tiếp tục nói: "Đúng đó, một người phụ nữ như Tú Thanh nuôi gia đình rất khó khăn! Cũng chỉ có Tú Thanh tốt tính lại kiên nhẫn, chứ nếu mà là người khác thì nào có thể chịu đựng được người đàn ông trong nhà như vậy?"