Diệp Diệu Đông dời mắt khỏi những con thuyền sang mấy tảng đá xung quanh, trên đó lít nha lít nhít vẹm nhỏ, sò lụa nhỏ còn có xác vỏ hàu đã bị đào thịt đi.
Mấy tảng đá chỗ này thường ngày đều bị người tới xem qua mấy lần, con nào hơi lớn một tí đã bị đào hết từ sớm, chỉ còn lại mấy con nhỏ xíu đại khái lớn chừng móng tay ngón út còn đang bám lại trên đá.
Nhỏ như thế chỉ có vỏ, đoán chừng thịt còn chưa bằng cục cứt mũi, không ăn được nhưng mỗi lần thủy triều xuống cũng sẽ có một ít con lớn.
Lúc này có người cầm dụng cụ đi tới mấy vách đá tìm mò, mẹ anh cũng là một trong số đó.
Anh bước tới nhìn thoáng qua, một tay mẹ anh xách gáo múc nước, trên cổ tay còn treo một cái rổ nhỏ.
Bên trong gáo múc nước đã có mấy con hàu nhỏ bỏ vỏ, trong rổ cũng có một ít sò lụa với ốc cay nhỏ.
“Mẹ à, một mảnh lít nha lít nhít này nhìn hoa cả mắt luôn đó, sao mẹ không đi đào ngao cát?”
Mẹ Diệp vừa dùng cái tua vít cạy vỏ hàu trên mặt đá vừa nói: “Trong nhà nhiều người đào như thế là được rồi, mẹ đào một ít hàu tới tối còn có thể làm trứng tráng hàu, đã lâu rồi bọn nhỏ trong nhà chưa được ăn.”
“Cái này đều có một chút xíu, thuyền nhà chúng ta không phải đã sửa xong rồi sao? Để cha mang mọi người tới đảo hoang đào không phải hơn hả, bây giờ vẫn nên đào ngao cát đi, thêm hai tiếng nữa thủy triều sẽ lại lên qua bãi cát này.”
“Anh nói thì hay lắm, đá trên đảo hoang trơn trượt cực kỳ không dễ đứng vững được, nếu sóng đập lên không cẩn thận tí là bị cuốn vào biển đi gặp các cụ.”
“A ha, không đến mức đó, chọn một bữa triều xuống gió êm sóng lặng đi là được.”
Mẹ Diệp nhếch mí mắt liếc anh: “Vậy anh tính thử cho mẹ ngày mấy tháng mấy thì gió êm sóng lặng vừa vặn thủy triều xuống, lại vừa vặn cha anh với mấy anh trai của anh có thời gian rảnh!”
“Á! Con nào biết coi bói đâu?”
Sóng gió trên biển nào đến lượt người phàm như anh có thể tính ra được!
Huống chi anh làm sao biết cha với các anh trai rảnh lúc nào?
Mẹ Diệp lườm anh một cái: “Không biết thì anh im miệng đi, kiếm chỗ nào mát mát ở yên đó đừng quấy rầy mẹ làm việc!”
Diệp Diệu Đông sờ sờ mũi, anh làm cho người ta phiền đến thế sao?
“Nếu không để con nạy giúp mẹ? Mẹ đi đào ngao cát?”
Ngồi xổm lâu chân sẽ tê, đến vách đá nạy hàu cũng không sao, dù sao anh cũng không có chứng sợ lỗ.
“Anh làm?”
“Đúng thế, để con làm, nạy hàu đào sò lụa mà thôi, con sành lắm.”
Cái khác không nói nhưng mấy cái này thời niên thiếu anh đã chơi không ít, kỹ năng học được cũng sẽ không theo thời gian trôi đi mà quên mất.
Mẹ Diệp dò xét nhìn trên dưới người anh một lượt, nghĩ tới lúc nãy trong nhà còn thề son sắt nói sau khi ở riêng anh muốn thay đổi học theo anh cả anh hai cố gắng…
Chẳng lẽ là nói thật?
Đổi tính rồi?
“Vậy để anh làm, chờ tới khi về mà anh không nạy được cho mẹ một bát thì mẹ đánh chết anh!”
“Ai da, cái này có thể đào bao nhiêu thì đào bấy nhiêu cũng phải xem vận may, con làm sao dám đảm bảo trước khi về có thể đào được một bát? Mấy con hàu này mới lớn được chút xíu…”
Mẹ Diệp không nói gì đã đưa rổ treo trên cổ tay anh, nhét gáo nước với tua vít vào tay anh: “Tìm cẩn thận một chút, hàu phải nạy được một bát, sò lụa cũng phải đào được một bát, ốc xoắn cũng phải nhặt cho mẹ một bát!”
Diệp Diệu Đông trừng mắt, anh có biết biến ra cũng chưa chắc đã được? Còn bảo anh muốn cả ba bát.
“Hôm nay Đông Tử không ra ngoài chơi sao? Làm sao còn tới bãi cát thế?” Dì cả của anh cũng đang cầm gáo nước tìm trên vách đá, thấy anh thì tò mò hỏi.
“Vâng, nóng quá không muốn ra ngoài!”
“Hả? Theo tới bãi biển thì không nóng sao? Mặt trời lớn như thế kia!”
Không tìm được lý do chính đáng, Diệp Diệu Đông hơi xấu hổ: “À, là tùy tiện ra xem thử.”