Các thiên tài trong giới tu chân nằm vật vã trên đất, dựa vào những mảnh xà gỗ gãy. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh hoàng hôn hắt lên khuôn mặt non nớt của các thiếu niên.
“Chúng ta có tính là đã tỉ thí trước rồi không?” Ninh Linh vừa rút mấy cây châm độc ra khỏi người, vừa cảm thấy cánh tay tê rần.
Kỳ Trần còn chút lương tâm: “Nếu đại hội tiên môn mà thật sự náo loạn thế này, sẽ khiến người ta tức chết.”
Đây là lần thứ hai hắn thả lỏng bản thân và phát điên, người của Thanh Nhàn Sơn thực sự có độc, lần nào cũng khiến hắn đi chệch hướng. Tuy nhiên… được ở bên nhiều người cùng lứa thế này, cảm giác thật thú vị. Khi còn ở Tĩnh Thiền Sơn, hắn tuyệt đối không dám buông thả như vậy.
Thẩm Tịch hừ nhẹ: “Chơi thì chơi, nhưng trong trận đấu chính thức, các ngươi đừng hòng chạy thoát.”
Tạ Khuynh cười nhẹ: “Kẻ chạy trốn không biết sẽ là ai đâu nhé~”
Thanh Nhàn Sơn một mình sẽ quét sạch hết các ngươi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play