Mạnh Hồi Thanh cầm thỏi bạc nặng trĩu trên tay, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Bạc, đúng mười lượng!
Trời ơi, trước đây y đi chợ phiên mười lần cũng chẳng bán được mười lượng bạc.
Kẻ ngốc nhiều tiền! Chắc hẳn đây chính là loại người có tiền không biết tiêu mà người ta vẫn thường nói đến! Tiêu Nhung từng nói gì nhỉ? Có tiền không kiếm là đồ ngu!
"Đúng đúng đúng, Tiêu Nhung nói chí phải. Ta là hồ ly tốt, không phải đồ ngu."
Mắt Mạnh Hồi Thanh sáng rực, vội vàng nhét thỏi bạc vào túi áo, còn dùng tay ấn chặt.
Huyền Diệu im lặng cuộn tấm chiếu cói dưới đất lại, bỏ vào giỏ tre. Rồi hắn đặt hết số rau quả còn lại vào giỏ.
Sau đó, đưa đòn gánh cho vị công tử kia.
Huyền Diệu: "Của ngươi đó."
Vị công tử giàu có khóe miệng giật giật, tay cầm quạt xếp hơi run.
"Ôi chao, sao có thể để khách động thủ chứ? Bọn ta miễn phí giao hàng, giao tận nhà luôn!" Mạnh Hồi Thanh cười đến híp cả mắt, cầm lấy đòn gánh định đưa hàng về tận nhà cho khách.
"Khoan đã." Huyền Diệu lại lấy đòn gánh, ngăn y lại, "Ngươi không phải còn muốn đi mua gà nướng sao?"
Đúng là muốn mua thật, nhưng mà...
Huyền Diệu chỉ về phía cuối phố: "Nếu không đi ngay, người ta bán hết bây giờ."
"Vậy thì không được!"
Mạnh Hồi Thanh nhìn khách, rồi lại nghĩ đến gà nướng, cuối cùng vẫn là gà nướng chiếm ưu thế.
"Bé cá, em ở lại giúp khách nhé."
Nói rồi, Mạnh Hồi Thanh như một cơn gió, đuổi theo mùi thơm của gà nướng trong không khí, bước nhanh đi xa, còn quay lưng vẫy tay với Huyền Diệu.
"Đợi ta mua gà nướng về—"
Chợ phiên đông người, chỉ trong vài hơi thở đã không thấy bóng dáng Mạnh Hồi Thanh đâu nữa.
"Ôi chao, thật là một tiểu hồ ly xinh đẹp, thú vị làm sao."
Huyền Diệu dùng sức nhét đòn gánh vào lòng y: "Bố Tuyền, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Con trai của Thần Tài, Tiểu Thần Tài Bạch Thủy Tiên Quân, tên là Bố Tuyền.
Bố Tuyền luống cuống đón lấy đòn gánh, rồi mới xòe quạt, ung dung phe phẩy, trêu chọc: "Còn không phải vì thanh tước của ngươi sao."
"Huyền Diệu Thần Quân sau khi bình phục vẫn ở lại nhân gian không trở về Cửu Trọng Thiên, lại đột nhiên quản chuyện của Thành Hoàng nhân gian, chẳng phải rất kỳ lạ sao?"
"Còn đặc biệt nhờ thanh tước truyền tin, sắp xếp công việc cho một tiểu hồ ly, vừa ban công đức vừa tặng bạc, không đơn giản chút nào. Loại náo nhiệt này, sao ta lại không đích thân đến xem cơ chứ?"
Huyền Diệu đã quen với tính cách nghe gió là mưa, lại thích chen vào chuyện náo nhiệt của Bố Tuyền, giọng chê bai: "Xem đủ rồi, đi được chưa?"
Bố Tuyền "chậc" một tiếng, gió từ quạt thổi ra "phù phù": "Sao lại nói chuyện với Thần Tài đại gia như vậy chứ."
Huyền Diệu: "Nói cho chính xác, ngươi chỉ là Tiểu Thần Tài thôi."
"Hừ!" Bố Tuyền thấy xung quanh không ai chú ý đến họ, bèn ghé sát lại, khẽ hỏi, "Điện hạ, ngài với tiểu hồ ly đó có quan hệ gì vậy? Ta tận mắt thấy y véo má ngài đấy... Ối ối ối— đau, đau—"
Huyền Diệu dùng hai ngón tay kẹp chặt cổ tay Bố Tuyền, trầm giọng nói: "Không có quan hệ gì cả, đừng nói bậy."
"Biết rồi biết rồi, buông tay ra!"
Huyền Diệu buông tay, Bố Tuyền lắc lắc cổ tay bị kẹp đau, khó hiểu nói: "Thật là, đùa một chút thôi mà, những vị thần chỉ biết đánh đấm như ngươi, thật là vô vị."
"Không có quan hệ gì sao lại quan tâm như vậy?"
Huyền Diệu đáp: "Ta bị thương, là y cứu ta."
"Ồ~ Thì ra là muốn báo ân." Bố Tuyền nheo mắt, một tay thuận thế vắt lên vai Huyền Diệu, ghé sát vào hỏi nhỏ, "Theo ta thấy, báo ân thì tặng chút lễ vật là xong, kết thúc nhân quả sớm đi, đừng làm phức tạp quá. Vạn nhất y biết thân phận của ngươi, chắc chắn sẽ có rắc rối. Ngươi là Chiến Thần Điện hạ, những yêu quái chưa đắc đạo ở nhân gian này không dễ đối phó đâu."
"Được rồi, tiền cũng tặng rồi, náo nhiệt cũng xem rồi, bản quân phải đi đây."
Bố Tuyền lại nhắc nhở: "À phải rồi, suýt quên chuyện chính. Vũ Khúc Tinh Quân nói ma tộc hành tung quỷ dị, sợ có biến động, bảo ngươi ở nhân gian cẩn thận đề phòng."
"Ừm."
"Hai mảnh vỡ kỳ lạ mang ma khí mà ngươi gửi về, ngay cả Thái Thượng Chân Nhân cũng không nhìn ra đó là vật gì, vẫn đang nghiên cứu. Nhưng ông ấy dặn đi dặn lại, bảo ngươi phải hết sức cẩn thận."
"Những thứ này, cảm giác là nhắm vào ngươi đấy."
"Biết rồi."
"Còn nữa, nghe Cầm Tiên Tử nói gần đây bà ấy lại có được rượu tiên cực ngon, đợi ngươi về sẽ cùng ngươi uống ba ngàn chén." Ánh mắt Bố Tuyền trêu chọc, lại bắt đầu không đứng đắn.
Huyền Diệu nhịn không nổi: "Cút——"
"Được rồi được rồi, ta đi đây."
Bố Tuyền có chút lúng túng nhìn đòn gánh và giỏ tre, lại nhìn bộ y phục hoa lệ đầy chuông ngọc của mình, cuối cùng đành phải hạ mình gánh giỏ tre lên vai, lảo đảo rời đi.
"Ôi, thật vô tình mà~"
Bố Tuyền vụng về gánh đòn và giỏ tre, bước đi có vẻ bình thường nhưng lại cực kỳ linh hoạt, chỉ trong vài hơi thở đã biến mất, như thể chưa từng xuất hiện một người như vậy trên chợ phiên này.
Chẳng bao lâu sau, Mạnh Hồi Thanh cúi đầu, bước chân nặng nề trở lại.
Huyền Diệu thấy y hai tay trống không, liền hỏi: "Gà nướng đâu?"
Huyền Diệu không hiểu sao lại có chút hoảng, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, vắt óc nghĩ cách an ủi y: "Ừm, thời gian còn sớm, đồ của chúng ta cũng bán hết rồi, không bằng đi dạo thêm một chút?"
Mạnh Hồi Thanh muốn ăn gà đâu phải chuyện một ngày hai ngày. Y là yêu, lại đang tu luyện, trên Tiểu Đào Sơn có nhiều điều kiêng kỵ, đến địa giới nhân gian thoải mái ăn gà, y đã muốn thực hiện từ lâu lắm rồi.
Sáng nay, chỉ vài cái bánh bao thịt mặn đã khiến y vui mừng như thế.
Giờ đây không mua được gà nướng, y liền có vẻ mặt như sắp khóc, nếu cứ thế mà về, e là sẽ nhớ nhung suốt một thời gian dài.
Nghĩ nghĩ, Huyền Diệu lại đề nghị: "Hôm nay kiếm được nhiều, chúng ta đến quán ăn lớn, gà ngon đâu chỉ có gà nướng, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, được không?"
Mạnh Hồi Thanh có chút động lòng.
Nhưng không hiểu sao y lại có chút không vui. Vừa rồi, trên đường về, từ xa y đã thấy vị khách đó đứng rất gần Huyền Diệu, tay còn đặt lên vai hắn.
Huyền Diệu không tránh.
Mạnh Hồi Thanh lập tức cảm thấy vị trí lồng ngực tê tê, như có rất nhiều cây kim nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào tim y.
Không đau, nhưng khó chịu.
Mạnh Hồi Thanh cắn môi, không nói gì.
Huyền Diệu lại nói: "Vừa nghe người đi đường nói, quán ăn lớn nhất ở huyện Nghênh Tiên có một món đặc sản, gọi là gà nướng lò."
"Trước luộc sau xào, ngoài giòn trong mềm, vị chua ngọt, nghe nói rất ngon."
Mạnh Hồi Thanh: "Đi!"
Phải rồi, hôm nay kiếm được nhiều tiền như vậy, mặc kệ đi, vị khách đó chỉ là một tên ngốc có nhiều tiền không biết tiêu thôi.
Nghĩ vậy, tâm trạng Mạnh Hồi Thanh tốt lên đôi chút, cuối cùng cũng nở nụ cười trên gương mặt.
Hai người đến Như Ý Cư, Mạnh Hồi Thanh rất hào phóng gọi ba phần gà nướng lò đặc sản, các món đặc biệt khác cũng gọi không ít, đợi đến khi đồ ăn dọn lên đầy đủ, bảy tám món bày kín cả một bàn lớn.
"Oa, thơm quá—"
Mắt Mạnh Hồi Thanh sáng long lanh, các món khác y ăn qua loa không nhiều lắm, sự chú ý hoàn toàn dồn vào ba phần gà nướng lò kia.
"Thơm quá— Vừa thơm vừa mềm, vừa giòn vừa mịn." Mạnh Hồi Thanh vừa ăn gà vừa như sắp khóc, "Thật sự rất lâu rồi không được ăn gà hu hu..."
Còn không quên mời Huyền Diệu: "Bé cá, em cũng ăn đi."
"Đừng nói là vi sư bạc đãi em."
Trong quán ăn khách đến khách đi, tiểu nhị liên tục qua lại bưng đồ ăn, Huyền Diệu thấy Mạnh Hồi Thanh lại có vẻ ăn uống phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết như vậy, vốn định nhắc nhở y chú ý một chút.
Nhưng lại thấy Mạnh Hồi Thanh ăn thực sự ngon, lời nhắc nhở lại nuốt trở vào.
Thôi vậy, Huyền Diệu nghĩ: Y đã mong mỏi lâu như vậy, hiếm khi được ăn gà mà y thích, cũng không cần phải nhắc nhở lễ nghi vào lúc này.
Thậm chí bản thân hắn cũng không nhịn được, gắp một đũa tôm viên thủy tinh.
Mạnh Hồi Thanh một mình gần như đã ăn hết hai phần gà nướng lò, đúng lúc y đưa đũa về phần thứ ba, Huyền Diệu cũng đưa đũa về phía cùng một món.
Họ ngồi đối diện nhau, không biết sao, mu bài tay của hai người lại chạm nhẹ vào nhau.
Mạnh Hồi Thanh tay run run, như thể bị bỏng vậy, nhanh chóng rút tay về, cả đũa cũng không cầm vững, "cạch cạch" hai tiếng, rơi xuống đất.
"Đừng chạm vào ta." Trong đầu Mạnh Hồi Thanh lại một lần nữa vang lên lời Huyền Diệu nói trước đó, hình ảnh Bố Tuyền đứng sát vai Huyền Diệu, vòng tay qua vai hắn cũng lại xuất hiện một lần nữa.
Mạnh Hồi Thanh không còn chút khẩu vị nào nữa, y túm lấy vạt áo, dùng sức lau đi lau lại chỗ mu bài tay vừa chạm vào Huyền Diệu.
Huyền Diệu cau mày, vừa định gọi tiểu nhị lấy thêm một đôi đũa: "Tiểu nhị..."
"Không cần đâu." Mạnh Hồi Thanh lên tiếng ngắt lời Huyền Diệu, giọng hơi trầm, "Thôi, ta không ăn nữa."
"Sao vậy?"
Mạnh Hồi Thanh trực tiếp đẩy bát đĩa trước mặt ra phía trước: "Không có tại sao cả, không muốn ăn nữa thì không muốn ăn nữa."
Nói xong, Mạnh Hồi Thanh cũng không nhìn vẻ mặt của Huyền Diệu, tự mình gọi tiểu nhị tính tiền.
Rời khỏi Như Ý Cư, hai người đi trước đi sau trên đường phố huyện Nghênh Tiên.
Huyền Diệu biết Mạnh Hồi Thanh đang giận, nhưng không biết y rốt cuộc vì sao mà giận. Những món ăn đó rõ ràng y ăn rất vui vẻ, một khắc trước còn đang ca ngợi vị ngon của thịt gà, khắc sau chỉ vì làm rơi đũa, một miếng cũng không muốn ăn nữa.
Từ ngày Huyền Diệu quen biết Mạnh Hồi Thanh đến giờ, hắn chưa từng thấy Mạnh Hồi Thanh có vẻ mặt như vậy.
Dường như y chưa bao giờ tức giận, cũng chẳng bao giờ buồn bã. Ngay cả lần gặp phải con Goá Phụ Đen kia, một thời gian có hơi ủ rũ nhưng rất nhanh đã lại hồi phục.
Mà hiện tại, hồ ly ngốc này, lưng thẳng tắp, môi mím chặt, hai má cũng phồng lên như một chú sóc đang tức giận.
Nếu lúc này đuôi của Mạnh Hồi Thanh lộ ra ngoài, chắc hẳn cái đuôi cũng sẽ vẫy qua vẫy lại không ngừng vì bực bội.
Y rốt cuộc vì sao đột nhiên nổi giận vậy?
"Bộp" một tiếng, mũi chân Mạnh Hồi Thanh đá văng một viên đá nhỏ, viên đá lăn lông lốc trên mặt đất hai vòng, đập vào một bậc thềm đá.
Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu nhìn, là một tiệm thợ mộc.
Một nén nhang sau, Mạnh Hồi Thanh quét sạch vẻ u ám, mỉm cười bước ra. Phía sau y là Huyền Diệu mặt đen sì, vác vài tấm ván gỗ dài ngắn như nhau. (Khoảng 15")
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT