Khi Đường Thanh Ý về đến nhà, bố mẹ đang ngồi trên sofa xem ti vi.
“Về rồi à? Con đã ăn tối chưa?” Mẹ Đường hỏi.
“Con đã ăn ở bên ngoài rồi.” Đường Thanh Ý ngồi xuống bên cạnh hai người.
“Là cùng Tự Tự ăn hay sao?”
Đường Thanh Ý ậm ờ cất tiếng, đề phòng mẹ Đường lại hỏi thêm ăn cái gì, chủ động nói về câu chuyện thú vị khi cùng Dương Tự đến Hàng Châu lúc trước, nhân tiện đổi đề tài: “Anh hai khi nào thì trở lại?”
Bố Đường nói: “Chỉ sợ là phải chờ đến cuối tháng đi.”
“Cuối tháng khả năng là cũng chưa về được, trong đội đều rất bận.” Mẹ Đường quay qua nói với cô: “Cửa hàng của con đều đã có nhân viên trông coi, không có việc gì liền cùng Tự Tự ra ngoài chơi, bây giờ muốn lãnh chứng đều phải đợi đến kỳ nghỉ của Tiêu Cảnh, con bé chắc chắn không dễ dàng.”
“Con biết rồi.” Đường Thanh Ý sau khi đáp ứng ngược lại hỏi dò: “Con nhớ bố mẹ từng nói lúc trước muốn đặt tên anh trai là Vân Thư?”
Mẹ Đường liền gật đầu: “Đúng vậy, tên đó là do ba con lấy.”
Đường Thanh Ý tò mò hỏi: “Là hai chữ nào? Ba, sao ba lại muốn đặt cái tên này cho anh hai?”
“Duy trong Duy Tân, Thư trong đọc sách@@ (读书), lúc anh trai con sinh ra, hai chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu ba, ba thấy ẩn ý cũng khá hay, liền nói với mẹ con, kết quả mẹ con không đồng ý, nói nghe giống như tên con mọt sách.”
Bố Đường cười nói: “Mẹ con đặt tên quả thật rất tốt,đến cả tương lai của A Cảnh đều đoán đúng rồi.”
Mẹ Đường không chút nào giấu giếm, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, hai chữ Tiêu Cảnh rất phù hợp với thằng bé nha.”
Tiêu Cảnh, phong cảnh trời cao.
Đường Tiêu Cảnh hiện tại là một lực lượng không quân.
Đường Thanh Ý suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy tên con thì sao? Nó có ý nghĩa gì?”
“Tên của con cũng là do mẹ đặt.” Mẹ Đường cười đáp: “Việc này kể ra cũng trùng hợp, không biết tại sao Thanh Ý hai chữ này cứ luôn xuất hiện trong đầu mẹ, Thanh trong thanh tịnh, Ý trong như ý.”
Đường Thanh Ý sững sờ hai giây, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hóa ra là như vậy.”
Lại ngồi cùng bố mẹ thêm nửa tiếng nữa, Đường Thanh Ý quay về phòng ngủ, vô thức đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài.
Hoa viên phía sau dâng lên một tầng ánh đèn mờ ảo, soi rõ những chiếc lá cây long não bị gió thổi bay, nhẹ nhàng lay động.
Sau một lúc lâu, cô lại một lần nữa kéo rèm cửa lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đường Thanh Ý tắt đèn nằm ở trên giường, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của người nam nhân kia.
Phó Hoài Ngôn – cái tên này cô trước giờ chưa từng nghe qua, nhưng so với Phó Vân Khoát, cô lại càng cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được.
Giọng nói của anh cũng có chút quen tai, nhưng với trong tưởng tượng của cô lại không quá giống,…cảm giác như càng lạnh lùng hơn cũng trẻ trung hơn.
“Phó Hoài Ngôn.”
Sau khi anh tự giới thiệu, Đường Thanh Ý nhẹ giọng nhắc lại tên tên anh, dừng lại chừng hai giây trước khi tiếp tục nói: “Tôi nghe bạn nói, anh là đang tìm kiếm một người nam nhân tên là Duy Thư.”
“Phải.” Anh hơi gật đầu, đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn cô không rời.
Dưới ánh mắt như thiêu đốt của anh, Đường Thanh Ý không khỏi có chút không được tự nhiên, nhìn sang chỗ khác: “Không biết anh ấy là người như thế nào? Anh tại vì sao lại luôn ở trường đại học hàng không và công ty hàng không tìm anh ấy?”
“Anh ấy là bạn tôi, từ rất lâu ước mơ của tôi là làm phi công, tôi và anh ấy đã rất lâu không gặp mặt, và tôi đoán anh ấy có lẽ đã hoàn thành được giấc mơ của mình rồi.”
Phó Hoài Ngôn nhìn thấy cô có chút lúng túng, khẽ đảo mắt, tầm mắt dừng ở trên màn hình điện tử cách đó không xa, thanh âm cực thấp và nhẹ nhàng: “Đường tiểu thư có phải hay không là cũng biết anh ấy?”
Đường Thanh Ý lắc đầu, ăn ngay nói thẳng: “Tôi không biết Đường Duy Thư, nhưng tôi có một người anh trai, lúc sinh ra ba tôi đã từng muốn đặt tên anh ấy là Duy Thư. Tôi cảm thấy có chút trùng hợp với người mà anh vẫn luôn tìm kiếm, cho nên mới cố ý tới hỏi thăm.”
Anh nghe xong, lời nói có chút khẩn trương: “Anh trai em tên là gì? Hiện tại đang là phi công sao?”
“Anh ấy tên là Đường Tiêu Cảnh, là lực lượng không quân.”
“Tiêu Cảnh…không quân…” Phó Hoài Ngôn trầm ngâm lẩm bẩm, sau đó nhẹ nhàng cười ra tiếng, như là khúc mắc trong lòng được giải quyết, anh cười rất thoải mái.
Đường Thanh Ý thấy thế, trực tiếp đem suy đoán trong lòng hỏi ra tới: “Người bạn mà anh luôn một mực tìm kiếm, là anh trai của tôi có phải hay không?”
Đường Duy Thư và Phó Hoài Ngôn từng là bạn bè, là đồng đội sát cánh chiến đấu, nhưng đời này anh là Đường Tiêu Cảnh, cái gì cũng đều không nhớ, lại chưa từng gặp qua Phó Vân Khoát, thật không ngờ bọn họ lại một lần nữa không hẹn mà cùng lựa chọn phi hành.
Phó Hoài Ngôn nhìn đôi mắt trong sáng, sạch sẽ của Đường Thanh Ý, ẩn ẩn hàm ý chờ mong, cuối cùng cũng không có đành lòng lừa gạt cô, gật gật đầu.
Chỉ là không ngờ, Đường Thanh Ý vẫn cảm thấy kỳ lạ, lại tiếp tục hỏi thêm: “Anh là tại trong giấc mơ gặp được anh trai của em sao? Đường Duy Thư chính là tên trong giấc mơ của anh ấy có đúng không?”
Phó Hoài Ngôn hơi giật mình.
Anh cũng không biết phải giải thích như thế nào với cô.
Những quá khứ đó đối với anh rất chân thực, rất tươi sáng, sống động, mỗi một cảnh tượng đều vô cùng chân thật,….mà hiện giờ đại khái cũng chỉ có thể xem là một giấc mộng xưa đi.
“Phải.” Anh trả lời. “Trong giấc mơ đó anh ấy tên là Đường Duy Thư, là bạn của anh.”
Đường Thanh Ý tiếp tục hỏi: “Anh ấy ở trong mộng là phi công?”
“Đúng vậy.”
“Anh cũng vậy sao?”
“Ừ.”
Cô hơi nhấp nhấp môi dưới, khi nói có chút ngập ngừng, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Vậy ở trong giấc mơ đó, anh có từng thấy em không?”
Phó Hoài Ngôn ngây người nhìn cô, hình ảnh trong quá khứ đều không chịu khống chế tràn vào tâm trí anh, rõ ràng và sâu sắc, nỗi chua xót nơi đáy lòng từ từ dâng lên, lan ra khắp người, ép anh đến mức không thở nổi.
Đường Thanh Ý nhìn chằm chằm thấy anh xuất thần, nghĩ anh đang nhớ lại, cho nên kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một hồi, thấy anh vẫn yên lặng không nói gì, ngay khi Đường Thanh Ý cho rằng sẽ không nhận được câu trả lời, Phó Hoài Ngôn mới thấp giọng nói: “Có thấy qua…”
“Hả??”
Anh lặp lại: “Anh đã từng thấy em.”
Đường Thanh Ý rất muốn hỏi, ở trong mộng của anh mình có bộ dạng gì, nhưng thấy trạng thái tinh thần Phó Hoài Ngôn không được tốt, cuối cùng vẫn là không mở miệng.
“Đường tiểu thư….” Giọng anh khô khốc, căng thẳng đến mức chính anh cũng không phát hiện, nhẹ giọng hỏi: “Đường tiểu thư là cũng từng mơ qua giấc mộng như vậy sao?”
Ở dưới ánh mắt nóng bỏng lại chờ mong của anh, Đường Thanh ý khẽ ừ một tiếng: “Từng mơ qua.”
Đường Thanh Ý có một giấc mơ rất mơ hồ luôn lặp đi lặp lại trong nhiều năm.
Trong giấc mơ, cô luôn nhìn lên bầu trời, nhìn những đám mây bồng bềnh, nhìn máy bay bay qua những đám mây đó.
Trong giấc mơ, cô thích đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cái cây long não trong sân.
Trong giấc mơ, cô nghe thấy một giọng nói dịu dàng ôn nhu gọi “Thanh Ý”
Trong giấc mơ, cô dường như vẫn luôn đang chờ đợi một người nào đó trở về.
—-
Những hình ảnh đó thường lướt qua trong đầu cô, lại giống như có một tầng sương mù bao phủ che khuất, xem không rõ.
Ngay cả cô gái trong giấc mơ mặc sườn xám lộng lẫy tinh xảo, thường được mọi người gọi là “Đường tam tiểu thư”, cô cũng chưa từng được nhìn rõ mặt.
Nhưng mà Đường Thanh Ý có một loại linh cảm rằng cô gái ấy chính là mình.
Bây giờ nghĩ lại, cô thích mặc sườn xám, anh trai lựa chọn làm không quân, vận mệnh sắp đặt, có lẽ tất cả đều đã được chú định sẵn.
Đường Thanh Ý lại lần nữa giương mắt nhìn lên, ánh mắt chạm nhau, trong mắt ẩn chứa vẫn còn sự dịu dàng.
Vì vậy, bọn họ quen biết có lẽ thực sự là do nhân duyên.
Đường Thanh Ý cong lên khóe môi, trong mắt hiện lên một nụ cười, như gió mùa thu lướt qua, nhìn thấy rõ thân ảnh anh.
“Phó Hoài Ngôn, em có thể thêm…”
Cô còn chưa nói xong đã bị một giọng nói đầy háo hức cắt ngang: “Đường tiểu thư, anh có thể lưu lại phương thức liên lạc của em không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT