Bị chỉ đích danh, Ân Thời Sở khẽ cười nói: "Em ấy từ lâu đã ngồi trên đầu con rồi." Sau đó, hắn còn có ý nói thêm: "Không chỉ ngồi trên đầu con, mà còn ngồi trên người con nữa."
Bà Ân trừng mắt nhìn Ân Thời Sở, rồi tiếp tục nói: "Dì lo là gia đình mình chưa đủ chăm sóc con, để con phải chịu khổ, con còn trẻ như vậy, lại là đàn ông, với dì mà nói, con vẫn chỉ là đứa trẻ thôi." Bà hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: "Nếu Palin còn sống, nhìn thấy con bây giờ, chắc chắn sẽ rất đau lòng."
Palin là mẹ của Tống Ngọc Thu.
Lúc này, tâm trạng của Tống Ngọc Thu cũng dễ bị ảnh hưởng vì chuyện mang thai, vốn dĩ phụ nữ mang thai dễ cảm thấy nhạy cảm và hay rơi nước mắt, thân là đàn ông cậu cũng không biết có phải bị bà Ân truyền nhiễm mà cũng muốn khóc theo.
"Dì ơi, dì nói vậy làm con thấy ngại quá, thực ra Thời Sở rất chăm sóc con, chưa bao giờ để con phải chịu bất kỳ ủy khuất nào. Nếu anh ấy dám làm vậy, con đã sớm rời bỏ anh ấy rồi."
Ông Ân nói: "Những lời dì con nói cũng là những gì chú muốn nói, lẽ ra chúng ta nên kêu hai đứa về nhà ở để tiện chăm sóc, nhưng nhà chúng ta có nhiều người giúp việc, chú sợ họ không kín miệng sẽ để lộ chuyện, nên mới để hai đứa ở ngoài một thời gian. Sau khi đứa bé chào đời, chúng ta sẽ đón hai đứa về nhà ở, đúng lúc cũng có thể sửa lại phòng trẻ con, phòng của Tiểu Sở cũng phải làm lại, dù sao cũng thêm một người rồi. Tiểu Thu, con thích đồ nội thất nào thì nói với chú, chú sẽ cho người đi đặt làm."
Khi thấy ba mẹ của Ân Thời Sở đối xử tốt với mình như vậy, Tống Ngọc Thu cảm thấy vô cùng bất ngờ và hạnh phúc. Cậu không thể hiểu mình có công lao gì mà lại được ông bà Ân yêu quý như vậy. Bây giờ lại còn mang thai, đã vậy trước kia bản thân mình lại chẳng hiểu chuyện, nhưng hai vị trưởng bối trước mặt vẫn yêu thương cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT