Nghe thấy lời của Ân Thời Sở, Tống Ngọc Thu bất chợt dừng lại, ánh mắt lảng tránh thậm chí không dám đối diện với Ân Thời Sở.
Vài giây sau, Tống Ngọc Thu mới ngập ngừng nói: "Em quên mất rồi, để em nhớ lại rồi nói với anh sau nhé."
Ân Thời Sở nghĩ thầm: Lại như vậy nữa rồi.
Nhưng so với trước đây, Tống Ngọc Thu thật sự đã tiến bộ rất nhiều. Ít nhất cậu còn chủ động gọi điện cho hắn, thậm chí còn dùng giọng điệu tỏ vẻ ấm ức để nói chuyện với hắn. Phải biết rằng trước đây Tống Ngọc Thu rất kiên cường khi đối mặt với hắn.
Ân Thời Sở bước theo Tống Ngọc Thu vào phòng ngủ. Với đôi mắt tinh tường, hắn liền chú ý thấy chiếc sofa mà hắn thường ngủ, hắn nhớ lúc đưa Tống Ngọc Thu về nhà, chăn, gối nằm và gối ôm trên sofa đều được sắp xếp ngăn nắp. Bây giờ thì khác hẳn: gối ôm thì nằm trên mặt đất, chăn gần như cũng sắp tuộtxuống, chỉ có chiếc gối nằm còn xiêu vẹo trên sofa.
Rõ ràng là có người đã ngủ trên đó, mà ai ngủ thì cũng chẳng cần nói cũng biết.
Nhưng Ân Thời Sở vẫn cố tình hỏi: "Tiểu Thu, cái sofa này..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT