Vì Đường Thiếu Khang đến nhà làm khách, nên hôm nay Ân Thì Sở nấu thêm hai món, vậy là ba người ăn mà có tới bốn món mặn một món canh, rõ ràng có hơi nhiều.
Ân Thì Sở là người rất kỹ tính, nên món ăn không chỉ có màu sắc, hương vị đều hấp dẫn mà trình bày cũng cực kỳ đẹp mắt. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Đường Thiếu Khang còn tưởng rằng mình đang ăn đồ do đầu bếp nhà hàng nấu.
Có lẽ vì lâu rồi không có một bữa tối ra trò, Đường Thiếu Khang ăn liền hai bát cơm, thậm chí uống thêm hai bát canh, cuối cùng no đến mức không thể ăn thêm, đành tựa vào ghế tiêu cơm.
Tống Ngọc Thu nhìn Đường Thiếu Khang với ánh mắt khinh bỉ, chế giễu: "Cậu có cần phải như vậy không? Cậu có biết trông cậu vừa rồi giống như một kẻ lang thang tám trăm năm chưa được ăn no không hả?"
Trước sự chế giễu của Tống Ngọc Thu, Đường Thiếu Khang thản nhiên đáp: "Đây là đồ ăn do Ân Thì Sở tự tay nấu đấy. Cậu bảo tôi có cần phải như vậy không? Nhưng tôi thật không ngờ Ân Thì Sở lại nấu ăn quágiỏi, cậu đúng là có phúc."
Tống Ngọc Thu hỏi: "Vậy cậu có muốn nhận phúc đó không?"
Đường Thiếu Khang cười: "Tôi muốn chứ, nhưng tiếc là người ta đã có người trong lòng rồi." Nói xong, hắncòn cố ý ném cho Tống Ngọc Thu một cái nhìn đầy ẩn ý: "Với lại, tôi cũng không thể cướp người yêu của người khác, đúng không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT