Sau đó, Tống Ngọc Thu ăn vài muỗng cơm nhấp một muỗng canh. Ân Thời Sở lo rằng cậu sẽ ngán, nên còn chuẩn bị thêm một đĩa salad rau quả với cải tím đã chần qua nước sôi, rau xà lách, dưa leo và cà chua.
Tóm lại, bữa ăn này khiến Tống Ngọc Thu cảm thấy rất hài lòng, thậm chí còn no căng bụng.
Cuối cùng, dĩ nhiên việc rửa bát là do Ân Thời Sở lo, còn Tống Ngọc Thu nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, hoàn toàn thả lỏng.
Sau khi rửa bát xong, Ân Thời Sở liền hỏi Tống Ngọc Thu: “Muốn ra ngoài đi dạo không? Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, người mang thai không nên ngồi yên một chỗ quá lâu. Nhân tiện, cậu cũng có thể làm quen với môi trường trong khu này.”
Tống Ngọc Thu thật sự không muốn di chuyển, nhưng bụng cậu lại no căng, cuối cùng đành miễn cưỡng theo Ân Thời Sở xuống lầu đi dạo.
Cậu lo sợ nửa đường hoặc trong thang máy sẽ gặp phải Đường Thiếu Khang, nên trước khi ra ngoài không quên đeo khẩu trang và đội mũ, còn quấn thêm một chiếc khăn, che kín người chỉ chừa đôi mắt to tròn lấp lánh. Đến mức, ngay cả cha và anh trai ruột cũng không nhận ra cậu.
Thấy vậy, Ân Thời Sở không khỏi hỏi: “Cậu lạnh đến vậy sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play