Đại khái vì đã được tiêm vitamin B6, Tống Ngọc Thu tối nay cuối cùng cũng có một bữa ăn no nê.
Dù vị giác được thỏa mãn, nhưng Tống Ngọc Thu vẫn không tránh khỏi cảm giác rầu rĩ. Cậu muốn tạm quên đi việc mình đang mang thai, nhưng chỉ cần có chút rảnh rỗi, suy nghĩ này lại hiện về, khiến trong lòng cậu thêm khó chịu.
Tống phụ cũng nhận thấy tiểu nhi tử có gì đó khác lạ. Khi Tống Ngọc Thu trở về phòng ngủ, Tống phụ đã gọi Tống Ngọc Xuân vào thư phòng để nói chuyện.
Tống phụ hỏi Tống Ngọc Xuân: "Đệ đệ con sao vậy? Sao trông hồn vía lên mây như thế?"
"Nó vẫn ổn, chỉ là mấy ngày nay không được khỏe thôi, ba đừng lo, con sẽ chăm sóc nó." Tống Ngọc Xuân nói, trong lòng đầy khó xử. Trừ khi thật sự không còn cách nào khác, anh sẽ không nói với phụ thân việc đệ đệ mình đang mang thai, sợ rằng phụ thân không chịu nổi cú sốc này.
Nghe xong, Tống phụ chỉ gật đầu, rồi với vẻ mặt đầy hối hận ông nói: "Những năm qua, ba đã nợ các con quá nhiều, đặc biệt là con. Con vẫn còn là trẻ con, mà đã phải gánh trách nhiệm chăm sóc Tiểu Thu."
Thật ra, những lời này Tống Ngọc Xuân đã nghe không biết bao nhiêu lần. Lần đầu nghe, anh còn cảm thấy vui mừng và tự hào, nhưng nghe mãi, thời gian dài cũng trở nên vô cảm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play