Trương Thiên nhìn anh ta nói với khuôn mặt không cảm xúc, cười châm biếm.
“Người nhu nhược thì vẫn mãi là người nhu nhược, anh mềm yếu vô dụng lại đi đổ lỗi cho quốc gia, đúng là không biết xấu hổ! Khi làm những việc này, anh có nghĩ tới người nhà đã cực khổ nuôi dưỡng anh vào đại học không và thôn dân không? Ngoài ra còn những giáo sư đảm bảo cho anh ra nước ngoài du học nữa, sự nghiệp của họ đã bị anh huỷ hoại! Đừng coi như bản thân oan ức lắm, đây chỉ là cái lá chắn để kẻ ích kỷ tự che đậy cho chính bản thân họ mà thôi!”
Mặc Đường Vận tối sầm, đen lại.
Trương Thiên lười phản ứng lại người này, người có vấn đề về đầu óc thì mạch não họ sẽ tự hình thành logic, ví dụ như dù xảy ra vấn đề gì thì người sai cũng không phải bọn họ mà do kẻ khác bức.
Và Đường Vận cũng thế.
“Anh cố dẫm máy may đi, tôi vẫn đang chờ anh bồi thường tám vạn đấy. Nhưng anh yên tâm, sau khi nhận được số tiền này, tôi sẽ quyên góp cho những người tốt bị anh bỏ rồi. Đây là khoản bồi thường họ xứng đáng được nhận.”
Dứt lời, Trương Thiên nhanh nhẹn xoay người rời đi, để mặc Đường Vận gào thét điên cuồng lại bị vệ sĩ bên cạnh giữ lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play