Trương Thiên không tiếc hai vạn năm ngàn tiền phí trợ cấp kia, nhưng cô lo những giáo viên giáo sư đặt kỳ vọng cao vào Đường Vận sẽ đau lòng.
Phục Lê cũng rất khổ sở:
“Lúc trước cậu ta là người thành thật chất phác, vừa chăm chỉ lại vừa thông minh. Bình thường cũng hay tự nguyện tham gia các hoạt động giúp đỡ người già, góa bụa, tại sao giờ lại nhập cư ở nước ngoài chứ?”
Trương Thiên liếc nhìn Phục Lê, cười nói:
“Thật ra anh ta không hề thành thật, người thành thật thì không thể lặng lẽ nhập cư mà không nói với mọi người.”
Phục Lê đau lòng, nhìn anh ta có vẻ suy sút.
“Cậu yên tâm, anh ta sẽ gặp báo ứng nhanh thôi.” Trương Thiên khẽ nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT