“Hàng hóa và sổ sách là Phục Lê chịu trách nhiệm còn những người công nhân khác không biết bên trong là gì. Khi cảnh sát đến, gã nói Phục Lê là ông chủ, hàng hóa đều là của Phục Lê, muốn bắt thì bắt Phục Lê. Thật không biết xấu hổ!”
“Nếu không phải cảnh sát biết là Phục Lê báo cảnh sát, e là thật sự bị cậu bạn đó đưa vào tù.”
Trương Thiên nhướn mày ngỡ ngàng, thì ra là thế.
Không phải loại người vong ân bội nghĩa là tốt rồi.
Không lâu sau, Phục Lê xem xong hợp đồng, biểu thị không có vấn đề, sau đó hai bên ký tên đóng dấu, đồng thời Trương Thiên lấy ra sáu nghìn năm trăm đồng đưa cho anh ta.
“Trong hợp đồng của chúng ta là ba năm, nếu quá ba năm mà chưa tốt nghiệp trở về, mỗi năm sẽ tăng thêm mười phần trăm lãi. Cậu chắc chắn mình có thể làm được không?” Trương Thiên nghiêm túc hỏi.
Dù sao thì cô cũng không phải là ngân hàng, cũng không phải đến làm từ thiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play