Sau khi mua thịt xong Trương Thiên bèn rẽ vào một góc.
Cô lập tức bỏ hết đồ vào khu thực phẩm tươi sống trong không gian siêu thị, như vậy đợi đến trước ngày làm tiệc thì thịt vẫn sẽ giữ được độ tươi.
Kế tiếp chính là đến hợp tác xã cung tiêu.
Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ngồi sau quầy.
“Vệ Đông?”
Vệ Đông vốn còn đang ngây người ngồi ở trên ghế phía sau quầy, nghe thấy có người gọi tên của anh ấy thì không khỏi giật mình nhảy dựng lên.
Anh ấy nhìn qua, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Trương Thiên!”
Nếu đã nhìn thấy người quen thì tất nhiên phải đi qua chào hỏi một tiếng.
Trương Thiên bèn đi tới cười nói:
“Không phải anh đang đi theo Thẩm Ninh làm cách mạng sao? Sao bây giờ lại đi làm ở hợp tác xã cung tiêu rồi?”
Hơn nữa có thể đi làm ở hợp tác xã cung tiêu, xem chừng trong nhà cũng có rất nhiều mối quan hệ.
Vệ Đông thoạt nhìn có vẻ khó chịu, mọi người là đồng chí từng cùng nhau làm cách mạng, anh ấy cũng không hề khách sáo với Trương Thiên.
“Tôi cũng không muốn làm đâu nhưng mẹ tôi lại bắt tôi tới đây, nếu không nghe lời bà ấy thì tôi đừng hòng đặt chân vào cửa nhà.”
Anh ấy nói với vẻ nhụt chí.
Trương Thiên nhìn bộ dạng tủi thân này của Vệ Đông thì lập tức vui vẻ.
“Hợp tác xã cung tiêu này cũng tốt mà, người ta muốn làm còn không được, vậy mà anh lại còn chê. Nếu tôi được đi làm ở hợp tác xã cung tiêu thì đúng là không còn gì sung sướng hơn luôn ấy.”
Đây chính là một trong những cương vị nổi tiếng nhất lúc này, cường độ cạnh tranh có thể so với thi công chức sau này.
Đáng tiếc Vệ Đông chỉ muốn làm cách mạng.
“Tôi không muốn ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian, đang ở độ xuân tươi đẹp, yêu cầu những thanh niên như chúng ta phải nỗ lực phấn đấu không ngừng, vì sự phồn vinh thịnh vượng của tổ quốc mà cống hiến một phần sức mạnh của mình.”
Anh ấy thoạt nhìn có chút chán nản:
“Các anh em của tôi đều ở bên ngoài làm cách mạng, chỉ có tôi đang làm những việc nhỏ nhặt này ở đây.”
Trương Thiên nghe xong thì sửng sốt mất một lúc, cô biết lúc này mọi người đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, vui vẻ cống hiến, nhưng khi tự mình được trải nghiệm lại sẽ cảm thấy khác biệt, có chút bị chấn động.
“Làm việc thì không phân lớn nhỏ, chỉ cần anh đứng ở trên cương vị của mình phục vụ vì quần chúng, điều này cũng sẽ tương đồng với việc anh đang cống hiến một phần sức mạnh cho tổ quốc.”
Cô lên tiếng an ủi Vệ Đông.
Vệ Đông đột nhiên cười nói:
“Chị của tôi cũng từng nói như vậy.”
Có hai người nói cùng một câu này với anh ấy, lúc này anh ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không hề đắm chìm trong cảm xúc mất mát nữa.
Vệ Đông điều chỉnh lại tâm trạng, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
“Cô tới hợp tác xã cung tiêu định mua gì vậy? Để tôi tìm giúp cô.”
Trương Thiên lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị trước đưa qua.
Hôm nay trước khi ra ngoài, sau khi mẹ kiểm tra mọi thứ trong nhà xong thì đã viết thêm một số thứ trong danh sách mua sắm của Trương Thiên.
“Nửa cân nước tương, nửa cân dấm, nửa cân muối, nửa cân dầu, nửa cân bánh quy…”
Vệ Đông nhìn qua một lượt, đôi mắt lập tức mở to.
“Nhà cô định làm gì vậy? Sao lại mua nhiều đồ thế!”
Anh ấy nói với vẻ giật mình.
Đôi mắt của Trương Thiên vừa liếc nhìn khắp nơi, vừa trả lời anh ấy:
“Anh Cả của tôi chuẩn bị kết hôn.”
“Vậy đúng là phải mua nhiều một chút.”
Vệ Đông gật đầu nói.
Anh ấy cầm phiếu lấy hàng:
“Những thứ này đều cần phiếu, cô phải chuẩn bị đủ tiền và phiếu, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Trương Thiên không có ý kiến.
“Không thành vấn đề, vất vả cho anh rồi.”
Vệ Đông tùy ý vẫy vẫy tay:
“Vì nhân dân phục vụ!”
Đồ có hơi nhiều, chờ Vệ Đông tìm đủ thì thời gian cũng đã trôi qua mười phút.
Vì tránh để xảy ra sai lầm, hai người áp dụng phương thức giao thứ nào thì lấy tiền và phiếu thứ đó.