Trương Thiên muốn xung phong nhận nhiệm vụ tới huyện thành để mua thịt này, chỉ có như vậy cô mới có thể lén lút làm việc, lấy thịt trong siêu thị ra dùng.
Lúc này loại thịt lợn mà mọi người ăn và có thể mua được đều là thịt lợn đen, cô muốn ‘gian lận’ thì cũng chỉ có thể dùng thịt lợn đen trong siêu thị để thay thế.
Tuy nhiên cô lại nhập không nhiều thịt lợn đen vào siêu thị, bây giờ trong đó chỉ còn lại hơn 150 cân, ăn chút nào là sẽ bớt đi chút đấy.
Cô nghĩ đến thịt trong siêu thị, không nhịn được mà lên tiếng hỏi dò:
“Mẹ ơi, con sắp đủ mười tám tuổi rồi, cũng được coi là người lớn rồi, lần này anh Cả mở tiệc, việc đi mua thịt cứ giao cho con nhé?”
“Trước đó con đã tới giúp chị dâu Mao Bình ở huyện thành trong khoảng thời gian ở cữ, làm quen được với không ít người, nói không chừng có thể nhờ họ để thịt lại cho, tránh xảy ra trường hợp không mua được thịt ngon.”
Bây giờ không phải là thời điểm giết lợn nhiều, ngày thường muốn mua thịt thì phải đi từ sớm, nếu đi muộn một chút thì đến xương ống cũng không mua được.
Chung Quyên cảm thấy cũng hợp lý, thế là lập tức đồng ý, đồng thời cũng không quên dặn dò một phen.
“Vậy việc mua thịt mua đường sẽ giao cho con, ngày mai con tới huyện thành mua đường về trước, nếu có những thứ như bánh quy, hạt dưa, đậu phộng thì mua thêm một chút mang về luôn. Con ra ngoài thì nhớ giấu kỹ tiền và phiếu đi nhé, đừng để mất, tới huyện thành rồi thì đi tìm anh Hai con trước, tiền không đủ thì cứ bảo nó ứng trước, sau này mẹ sẽ trả lại sau.”
“Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”
Trương Thiên đồng ý ngay lập tức, có siêu thị ở đây, cơ bản không cần lo chuyện thiếu tiền, hơn nữa đến lúc đó mua đồ xong thì cất hết vào trong siêu thị, thoải mái đi bộ về.
Đợi đã!
Trương Thiên ngẩn ngơ, cô có thể đi vào bên trong siêu thị mà!
Vậy còn sợ lợn rừng gì chứ, cứ chui vào siêu thị là được rồi.
Tại sao lúc đó cô lại chỉ nghĩ đến mỗi việc trèo cây thôi nhỉ?
Bây giờ thì tốt rồi, dáng vẻ thảm hại của bản thân đã bị đối phương khắc ghi ở trong đầu, từ nay về sau, bản thân trong mắt người ta chính là một đứa ngốc không biết trèo cây!
Cô không khỏi vùi đầu vào đầu gối giống như một đà điểu.
Thật sự muốn đào một cái hố rồi chôn mình ở bên trong!
“Con làm gì vậy? Bếp sắp tắt lửa rồi, còn không mau cho thêm củi vào.”
Chung Quyên thấy nồi mãi mà vẫn chưa sôi, bèn lên tiếng thúc giục.
Trương Thiên vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, chôn cảnh trèo cây của cô xuống một cái hố, phủ đất dày lên rồi giẫm mạnh lên đó hai cái.
Chỉ cần bản thân không ngại thì người ngại sẽ là người khác!
Món gà hầm nồi sắt mẹ cô làm thật sự rất ngon.
Trương Thiên ăn sạch hai tô mì lớn, sau khi cơm nước xong thì ngồi liệt xuống ghế, động cũng không muốn động.
Chung Quyên lấy quả dưa hấu đã ngâm trong giếng suốt buổi chiều ra, dùng dao chạm nhẹ vào, quả dưa phát ra một tiếng “răng rắc” giòn giã.
Quả dưa hấu tách làm hai nửa, một mùi thơm thoang thoảng đặc biệt lập tức bay ra ngoài…
Bà ấy dùng dao cắt một nửa quả dưa hấu thành từng miếng, nửa còn lại cho vào giỏ rồi đưa cho con gái.
“Con mang nửa quả dưa này đến cho nhà ông Hai con nếm thử, nhân tiện nói luôn chuyện anh Cả con sẽ về kết hôn, đến lúc xác định được ngày, phải làm phiền thím Cả và thím Hai con đến giúp đỡ.”
Trương Thiên liếc nhìn chiếc giỏ trúc đặt trên cạnh bàn, vẫn ngồi liệt trên ghế bất động.
Theo như lời anh Cả nói ở trong thư, khoảng hai ngày nữa anh ấy sẽ về nhà, ở nhà tối đa một tuần, sau đó sẽ trở lại quân đội, mọi việc cần phải tiến hành một cách nhanh chóng.
Ông nội và ba xem lịch đến điên luôn rồi, sau khi thông báo cho nhà ông Hai, hai nhà bắt đầu cùng nhau bận rộn.