Cô ta tiếp tục nói.
Trương Thiên gật đầu tiễn hai người ra cửa:
“Tôi biết rồi, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến.”
Nói đến đây, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Tiền Thắng Nam, đúng là hơi nhớ cô ấy.
Ở một nơi xa lạ, Trương Thiên vẫn ngủ rất ngon, sau một ngày ngồi xe, cô đã quá mệt mỏi rồi.
“Ăn cơm nào!”
Trương Thiên mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT