Trương Thiên còn phải trả xe về, chờ cô về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ rồi, chỉ có anh cả và chị dâu cả còn đang nói chuyện phiếm với người trong nhà.
“Đây là áo khoác vải nỉ mua cho mẹ, mẹ xem màu sắc này đẹp biết bao!” Trương Hồng Vũ ướm áo khoác màu đỏ rực trên tay lên người mẹ già, còn móc ra một cái màu đen cho ba già.
“Ba cũng có, con còn cấp mua một cái áo bông cho bà, mua một đôi giày da cho ông nội.”
Trong cái túi to mà anh ấy mang về đều là đồ mang về cho người trong nhà, giống như túi đựng hạt giống cho khỉ, cuồn cuộn không ngừng lấy các loại đồ vật ra ngoài.
“Tiền lương của con không nhiều lắm, mua mấy thứ này làm gì, quá lãng phí mà.” Mẹ Chung ngoài miệng quở trách con trai cả nhưng trên mặt lại cười nở hoa, đôi mắt híp thành một cái khe, khóe mắt lộ ra nếp nhăn nhè nhẹ.
“Mua đồ cho người trong nhà, sao có thể gọi là lãng phí?” Chị dâu cả Lâm An không tán đồng nói.
Chị ấy thấy Trương Thiên, cười vẫy tay:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT