Lúc này, các trường học đã đóng cửa để chuẩn bị cách mạng.
“Mẹ tớ đã nói như vậy.”
Đinh Ái Quân cười nói.
“Mẹ tớ biết rất nhiều, bà ấy nói giáo dục vô cùng quan trọng, lãnh đạo sẽ không để trường học đóng cửa mãi. Đợi mười năm nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học nhất định sẽ được mở lại. Tuy nhiên lúc đó tớ đã ba mươi rồi, nên tớ định sẽ học hết cấp 3 rồi đi làm luôn.”
Trương Thiên vô cùng bất ngờ, mẹ của Đinh Ái Quân dự đoán chuẩn thật đấy, năm sau đúng là các trường học sẽ mở cửa trở lại, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng sẽ được tổ chức lại.
“Mẹ của cậu thật sự là rất tuyệt vời!”
Cô giơ ngón tay cái lên tiếng khen ngợi.
“Tớ cũng cảm thấy như vậy.”
Đinh Ái Quân mỉm cười, hai mắt nheo lại.
Sau khi uống hết nước có ga, hai người cùng trở về xưởng bột mì.
“Tớ đi trước đây. Nếu cậu có việc gì thì cứ đến khu tập thể ở xưởng sắt thép tìm tớ. Tớ sẽ ở lại đây thêm một tuần nữa.”
Trương Thiên nói.
“Vậy về sau cậu sẽ không tới nữa hả?”
Đinh Ái Quân rất lưu luyến bạn thân của mình.
“Chắc chắn tớ sẽ tới nữa, nhưng chưa biết là lúc nào thôi.”
Trương Thiên suy nghĩ một lát, sau đó lên tiếng giải thích.
“Vậy là được rồi.”
Đinh Ái Quân miễn cưỡng gật đầu, sau đó chào tạm biệt Trương Thiên.
…
Lúc cô trở lại bệnh viện, chị dâu Mao Bình đang ăn táo.
Trương Thiên đã lấy táo từ trong siêu thị, vừa to vừa ngọt, khi cắn một miếng, miệng sẽ tràn ngập nước quả thơm ngọt.
“Tiểu Thiên đã trở lại rồi sao!”
Chị Mã nhìn thấy Trương Thiên, bèn vui vẻ hô lên một tiếng
Trương Thiên mỉm cười gật đầu. Sau khi bước vào phòng, cô nhìn thấy một sản phụ khác đang nằm trên giường của chị Liễu, lúc này đã ngủ say.
“Em có mang về vài chiếc bánh quy. Chị dâu à, nếu cảm thấy đói bụng thì chị cứ ăn thứ này để lót dạ nhé.”
Trương Thiên đặt túi bánh hạch đào lên trên chiếc bàn cạnh giường bệnh.
Trong siêu thị của cô có rất nhiều bánh hạch đào.
Ngoài một chiếc thùng lớn ở khu trưng bày sản phẩm, trong kho còn có năm thùng nữa.
Chị Mã chậc lưỡi nói:
“Bánh hạch đào không hề rẻ, vậy mà em cũng dám bỏ tiền ra mua cho chị dâu em. Tiểu Thiên à, ước gì em là em chồng của chị thì tốt rồi.”
Chị ấy nhìn Mao Bình với ánh mắt ghen tị.
Mao Bình thật sự rất hạnh phúc, không chỉ có nhà mẹ đẻ quan tâm yêu chiều, chồng thì chung tình, trước sau như một, nhà chồng cũng ân cần săn sóc, ngay cả em chồng cũng đối xử rất tốt với người chị dâu này.
Chắc kiếp trước Mao Bình đã tích rất nhiều phúc đức nên kiếp này mới được hạnh phúc như vậy.
Mao Bình rất vui, chị ấy mở gói bánh hạch đào ra, cầm một miếng nếm thử.
“Ngon quá!”
Chịô ấy cắn hai miếng, sau đó đưa mấy chiếc bánh quy cho chị Mã.
“Chị cũng ăn thử đi ạ.”
Chị Mã đã chờ sẵn từ lâu, nghe vậy thì lập tức vui vẻ nhận lấy, ăn một miếng.
Lúc còn nhỏ, Trương Thiên rất thích ăn bánh hạch đào.
Chỉ là khi lớn lên, kiếm ra tiền, cô đã mua một gói lớn, ngày nào cũng ăn, cuối cùng ăn đến mức chán ngấy, cho đến bây giờ mới cảm thấy hứng thú với bánh hạch đào hơn một chút.
Cô vừa uống một lon nước có ga, lúc này bụng đã no, chỉ nhìn hai người ăn, cầm một quyển sách lên rồi đọc.
Chỉ là vừa đọc được một lúc thì người nhà của sản phụ giường bên cạnh đã tới.
“Ăn bánh hạch đào đấy à? Trông ngon thật đấy.”
Một bà lão khoảng sáu mươi tuổi bước vào, dáng người gầy gò, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy mọi người đang ăn bánh hạch đào, bà ta vội bước đến, bồn tiểu cũng không đặt xuống, mà cầm theo đi đến bên cạnh giường Mao Bình.
Bà ta không nói gì, chỉ nhìn bánh hạch đào trong tay họ, ánh mắt nóng rực.
Mao Bình bị nhìn như vậy không khỏi có chút mất tự nhiên, bèn đưa một chiếc bánh hạch đào cho bà ta.
“Bà cũng ăn thử đi ạ, bánh này rất ngon đó.”