Vừa rồi họ còn đang thảo luận sẽ sinh bao nhiêu đứa con sau khi kết hôn, vậy mà bây giờ anh ta lại nói không có ý định tiến xa hơn?
Đinh Ái Quân không khỏi có chút nghi hoặc, có phải là do cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Trán Trương Thiên không ngừng co giật.
Trời đất thiên địa ạ!
Đây là loại ‘cực phẩm’ gì đây?
Cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Bữa cơm này chắc là phải để lần sau ăn rồi.
Cô đứng dậy, đang định vào bếp hủy món thì lại thấy chị Lý bưng đĩa thịt kho tàu đi tới.
“Em có việc gấp phải đi à?”
Chị Lý ngạc nhiên hỏi.
Trương Thiên gật đầu nói:
“Em chợt nhớ ra có việc quan trọng cần làm.”
Nhưng hôm nay cô lại không mang theo hộp cơm, đĩa thịt kho tàu này phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một hồi, cô nhìn về phía Đinh Ái Quân, người vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Chúng ta cũng đã lâu không liên lạc, đĩa thịt kho tàu này coi như là tớ tặng cậu nhé.”
Nói xong, Trương Thiên bèn lấy đĩa thịt ở trên tay chị Lý đặt xuống trước mặt Đinh Ái Quân, rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Đinh Ái Quân lúc này mới kịp phản ứng lại, cô ấy vội vàng đứng dậy đuổi theo.
“Nếu sau này tớ muốn liên lạc lại với cậu thì phải dùng cách gì?”
Hai người họ rõ ràng là bạn thân nhất của nhau!
Trương Thiên không quay đầu lại, chỉ nói:
“Sau này có thời gian tớ sẽ đi tìm cậu.”
“Cậu nhất định phải nhớ đến tìm tớ đấy nhé!”
Đinh Ái Quân đứng ở cửa hét lớn, tâm trạng vô cùng vui vẻ quay trở lại ghế ngồi.
Vừa ngồi vào chỗ, cô ấy lại nhìn thấy món thịt kho tàu do Trương Thiên tặng đã bị Hồ Bạch ăn mất vài miếng!
Hai mắt Đinh Ái Quân trợn to, nghiến răng nghiến lợi lao tới cướp lại đĩa thịt.
“Sao anh lại ăn thịt kho tàu mà Trương Thiên tặng cho em?!”
Cô ấy nhìn đĩa thịt đã biến mất một góc mà trong lòng đau xót không thôi.
Hồ Bạch xấu hổ đặt đũa xuống, thế nhưng còn đúng lý hợp tình nói.
“Đĩa thịt nhiều như vậy, một mình em ăn không hết đâu, anh giúp em ăn một ít, tránh để em ăn nhiều dẫn đến béo phì, con gái béo quá không đẹp đâu, anh làm vậy cũng chỉ là vì suy nghĩ cho em thôi.”
Món thịt kho tàu ở tiệm cơm Quốc Doanh này đúng là ngon thật, tới ngày nhận lương chắc phải nói chị cả đưa mình đến đây ăn một lần nữa.
Đinh Ái Quân sắp tức đến phát điên rồi, cô ấy cầm đĩa đổ hết thịt vào trong bát của mình, sau đó cúi đầu cặm cụi ăn.
…
Lúc này Trương Thiên định đi tìm thím Lưu – người đã kéo lấy tay mình ở trạm xe, dù sao buổi chiều dì Giang sẽ chăm sóc chị dâu, cô cũng có thời gian để đi đổi thêm chút đồ.
Đến nơi, Trương Thiên tình cờ bắt gặp một đám trẻ con đang tụ tập ra ngoài chơi, mà bảo vệ thì đang bận nhắc nhở đám trẻ kia nên cũng không hề chú ý đến cô.
Trương Thiên đi thẳng vào bên trong, sau đó tìm đến nơi thím Lưu ở.
Cô đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Giọng thím Lưu truyền đến từ bên trong cánh cửa.
“Là cháu, Tiểu Thiên ạ. Lúc trước cháu và thím đã cùng nhau đi mua đồ, thím còn nói cháu có thể đến tìm thím để trò chuyện.”
Phía sau cánh cửa truyền đến vài tiếng động, tiếng bước chân cũng càng lúc càng gần, cửa được mở ra, quả nhiên là thím Lưu.
Lúc này Trương Thiên đã xóa bỏ lớp ‘hóa trang’, thế nên lúc này thím Lưu vừa trông thấy dáng vẻ của cô thì không khỏi có chút chần chừ.
Trương Thiên giải thích:
“Thím à, lần trước người thím gặp chính là chị họ của cháu. Chị ấy nói cháu có thể đến gặp thím để đổi một vài thứ. Cháu tên là Tiểu Thiên ạ.”
Thím Lưu lập tức hiểu ra vấn đề, lúc này bà ấy cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Tiểu Thiên à, mau vào trong đi!”
Thím Lưu vui vẻ mời Trương Thiên vào nhà, còn rót cho cô một tách trà.
Trương Thiên nhận lấy, không quên nói tiếng cảm ơn, sau đó mới hỏi:
“Thím Lưu, trong nhà chỉ có một mình thím thôi ạ?”