Bà nội Vương thấy cháu gái không gắp thịt vào chén, lập tức gắp mấy miếng bỏ vào trong chén của Trương Thiên, sau đó thuận miệng hỏi:
“Cháu định nói chuyện gì?”
Trương Thiên hắng giọng hai lần, sau đó mới nói:
“Dạ… Chị dâu đã sinh rồi!”
“Sinh thì sinh thôi, cũng không phải…”
Chung Quyên dừng lại, chậm rãi nhìn về phía con gái, lớn tiếng nói:
“Chị dâu của con sinh rồi à?!!”
Những người khác cũng bất ngờ, sau đó trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ vui mừng.
Khóe miệng của Chung Quyên không tự chủ được mà nhếch lên, bà ấy đặt đũa xuống, vội vàng hỏi:
“Nó sinh con trai hay con gái? Sao lại sinh sớm như vậy? Không phải còn một tuần nữa mới tới ngày dự sinh à?”
Trương Thiên trả lời từng câu một:
“Sinh con trai, chị ấy bị hoảng sợ nên sinh sớm, cũng may là mẹ tròn con vuông, chỉ là bây giờ cả hai mẹ con đều đang hơi yếu một chút.”
“Ai da, đúng là chịu tội mà.”
Chung Quyên đau lòng nói:
“Nhà mình phải chuẩn bị một số đồ ăn để bồi bổ cho chị dâu và cháu trai của con mới được. Ngày mai con đưa qua đó, sẵn tiện chăm sóc chị dâu con ở cữ luôn.”
“Con đi ấy ạ?”
Mắt Trương Thiên trợn to, cô chỉ vào bản thân, lên tiếng hỏi.
Mấy chuyện như chăm sóc con dâu ở cữ này không phải nên do mẹ chồng làm sao?
Sao bây giờ lại đổ lên người cô rồi?
Chung Quyên trực tiếp làm lơ câu hỏi của con gái, tự quyết định thay cô:
“Con đi đi! Ngày mai đại đội phải ra đồng thu hoạch lúa, mẹ ở nhà còn có thể kiếm thêm một vài điểm công, con không làm được gì, vậy thì chi bằng đi chăm sóc chị dâu của con đi.”
Trương Thiên: “…”
Được rồi, kêu cô đi thì cô đi.
Sẵn tiện cô cũng có thể tìm một chút việc để làm, nói không chừng có thể tìm được một công việc tạm thời cũng nên.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, thịt kho tàu đã không còn miếng nào, nước thịt dưới đáy đĩa cũng bị Trương Hồng Binh trộn với cơm ăn hết sạch.
Ăn cơm xong, Chung Quyên đi vào phòng bếp, thấy nửa con gà đặt trong thùng chứa nước.
Bà ấy xoay người hung hăng trừng mắt nhìn con gái một cái.
Biết ngay mà! Gì mà sợ thịt hỏng cho nên phải nấu trước, rõ ràng là con gái thèm ăn nên mới tìm ra lý do này!
“Con đi chuẩn bị đồ cho chị dâu đây!”
Mắt của Trương Thiên đảo quanh, lập tức buông chén chạy ra ngoài.
Nếu đã chuẩn bị đồ ăn bồi bổ cho chị dâu, cô tất nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo.
“Em đi câu cá đi!”
Trương Thiên sắp xếp nhiệm vụ cho em trai, đưa cho cậu một cái lưỡi câu:
“Em không cần xuống nước, cứ lấy một cái ghế, tìm chỗ nào có bóng cây mát mẻ rồi ngồi câu là được. Câu được cá thì mang về bỏ vào thùng, ngày mai chị sẽ mang qua cho chị dâu.”
Lưỡi câu này được lấy từ siêu thị, Trương Thiên có vài người bạn rất thích câu cá, biết cô muốn mở siêu thị, bèn bảo cô mua một số dụng cụ câu cá, nói là sau này sẽ tiện cho bọn họ sử dụng.
Vừa hay hiện tại lưỡi câu này lại rất có ích đối với cô.
Trương Hồng Binh hít sâu một hơi, bối rối cầm lấy lưỡi câu:
“Chị à, đây không phải là cây kim may áo chị lấy trộm từ chỗ của mẹ đấy chứ? Mẹ chắc chắn sẽ đánh chết chị đó! Trong nhà cũng chỉ có hai cây kim thôi!”
“Hơn nữa cái này cũng rất khó mua!”
Cậu càng nghĩ càng sợ, lén lút thò đầu nhìn về phía phòng bếp, rất sợ giây tiếp theo mẹ của mình sẽ cầm giày chạy tới.
“Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa!”
Trương Thiên cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ đầu em trai một cái:
“Đây là lưỡi câu chị mua ở hợp tác xã cung tiêu, dùng để câu cá.”
Mẹ cô quý trọng cây kim kia như vậy, cô có điên mới dám đụng vào nó.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Lúc này Trương Hồng Binh mới cảm thấy yên tâm, vui tươi hớn hở cầm lấy lưỡi câu, sau đó lại lấy sợi chỉ trắng mà mình vô cùng quý trọng ra, chạy về phía con sông nằm ở phía tây thôn.