Trời lất phất mưa, từng hạt mưa nhỏ như sương mù núi non, khắp nhân gian mờ ảo trong làn khói trắng mỏng, rơi lên người cũng nhẹ như không.
Lâm Độ vẫn dựa vào cây ngồi bệt xuống, giơ tay thu lại đại trận, tên cuối cùng ngã xuống. Cuối cùng nàng cũng thở được một hơi, cười nhạt, “Thật nhát gan, Ấn Trọng chân nhân.”
Áo bào gấm trên người nàng không thấm nước mưa, chỉ bám những giọt nước li ti, từ xa nhìn lại làm cho bộ y phục thêm phần sáng bóng.
Chiếc quạt sắt nặng nề đong đưa trong tay nàng xua đi chút mưa, Lâm Độ lười nhác chỉ huy hai đồ đệ, “Xem người đã chết hẳn chưa, chưa chết thì lôi qua đây cho ta xem, còn chết rồi thì kiểm tra xem vị trí Thần Môn huyệt có vết sẹo không, không thì xem thi thể có phải là khúc gỗ mục ấy không.”
Giọng của Lâm Độ lúc này so với bình thường có phần lười biếng hơn, nhưng qua màn mưa lại nghe như khí lực yếu ớt.
Mặc Lân hoảng hốt, “Tiểu sư thúc? Người không sao chứ! Sư muội! Tiểu sư thúc có vẻ không ổn rồi!!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play