Ly Khải vẫn như thường lệ ôm Dạ Nhất đi ôn tuyền phía sau tẩm điện tăm rửa, ngay cả chỉ có vài bước chân, y cũng không yên tâm để Dạ Nhất đi một mình, thời điểm hắn mang thai lần trước, cái bộ dáng suy yếu vẫn còn lởn vởn trong đầu Ly Khải,nay vừa sinh sản không bao lâu lại hoài thai lần nữa.
Trong khoảng thời gian này y trốn tránh không bính đứa ngốc kia, chính là bởi vì thương tiếc hắn mới sinh đứa nhỏ được vài tháng.
Kết quả người này tự mình khiêng không được, còn hoài thai rồi.
Thôi, cũng là thiên ý.
Tắm rửa xong giúp hắn mặc xong quần áo, sau đó rất nhanh lau khô tóc, ôm hắn ngồi ở trên đùi mình, uy hắn ăn cơm, ăn no rồi liền ôm hắn trên giường ngủ, không muốn ngủ thì bồi nói chuyện.
Ngày ngày đều là như thế, Ly Khải sớm đã vô cùng thuần thục.
"Chủ tử, ta không ăn được nữa đâu." Dạ Nhất bị tắc đầy miệng đều là thịt.
Dạ Nhất vẻ mặt đau khổ,"Ta cũng không phải trư, sao có thể vừa ăn xong liền ngủ?"
Ly Khải nở nụ cười, trong lòng nghĩ, ngươi nếu có thể giống heo thì thật tốt, không chăm cũng đã mập mạp,khỏi khiến người lo lắng.
Vừa cười vừa bóp má hắn,cứ như véo đi một tầng da a.
"Dạ Nhất, bằng không chúng ta ra ngoài đi dạo, sau đó tiêu hóa xuôi cơm, trở về ăn tiếp?"
"Không cần... ta ăn không vô!! Ăn không vô!" Dạ Nhất rống lớn nói.
Ly Khải vuốt vuốt lưng hắn thuận khí, đại phu nói người mang thai tính khí lớn.
"Chủ tử, ngươi thích ta sao?" Dạ Nhất không yên hỏi.
"Thích, ta thích nhất ngươi."
"Chụp" Dạ Nhất ôm Ly Khải hôn lên khuôn mặt y một ngụm,"Ta cũng thích nhất chủ tử, rất thích rất thích, cho nên chủ tử không được vứt bỏ ta!" Dạ Nhất căng thẳng ôm chặt thắt lưng Ly Khải.
Ly Khải thở dài, gần đây ngày nào hắn cũng hỏi như vậy, nghĩ nghĩ thấy mình lần trước thật sự là để lại cho hắn ám ảnh thật lớn trong lòng, đáng lẽ không nên nói nặng lời với hắn như vậy.
Ly Khải rất là tự trách, y cũng không nghĩ tới Dạ Nhất nhanh như vậy lại hoài thai, y còn một tháng không để ý đến hắn.
Vuốt cái cằm gầy yếu của Dạ Nhất, haizz thật sự là một chút cũng không biết tự chiếu cố chính mình!
Dạ Nhất ngáp ngáp, nhìn như rất mệt nhọc. Ly Khải trực tiếp ôm hắn trên giường nằm.
Đêm khuya, Ly Khải hôn hôn lên trán Dạ Nhất.
Trù tính lâu như vậy, tối nay liền mưu phản, thành hay bại chính là lúc này quyết định.
Ly Khải thay y phục dạ hành. Đi ra khỏi phủ, bên ngoài là mười vạn tướng sĩ, đã đem toàn bộ đô thành vây chật như nêm cối.
Y trong bóng tối sờ soạng đột nhập vào tẩm cung hoàng đế Ly Huân. Đột nhiên, hoàng cung đêm tối trở nên đèn đuốc sáng trưng. Ly Huân nở nụ cười,"Hoàng thúc ban đêm mặc thành như vậy nhưng là vì sao?"
"Ly Huân, ngươi bụng dạ hẹp hòi, giết hại trung lương, đây là ngươi bức của ta! Ta khuyên ngươi nhanh chóng thoái vị, bằng không bên ngoài mười vạn tướng sĩ sẽ san bằng hoàng cung này của ngươi!" Ly Khải rút kiếm ra hàn quang xuất hiện.
"Hoàng thúc thật sự là quá ngây thơ rồi, chỉ bằng mười vạn tướng sĩ của ngươi cũng muốn san bằng hoàng cung này sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta vẫn là đứa trẻ của mười năm trước!" Ly Huân kéo bộ y bào đang mặc trên người, lộ ra một thân thiết giáp.
"Bên ngoài hai mươi vạn thiết giáp quân đã muốn đem người của ngươi vây quanh, ta vẫn chờ đợi cái ngày hoàng thúc tạo phản đâu. Đúng là chọn ngày lành thật"
Ly Khải trong mắt hơi bối rối.
Ly Huân thấy được liền nói:"Thủ hạ của ngươi phản bội cũng không biết haha, đã đên hết kế hoạch ngươi mưu đồ bí mật tạo phản nói hết cho ta"
Ly Khải không có cách nào khác, đành trước tiên chạy chốn. Nghĩ [rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun]!
Mũi chân nhún một chút, nhảy ra ngoài điện.
Đã thấy bên ngoài đại khái hai trăm cấm vệ quân đem bao vây.
Ly Khải rút kiếm dựng lên, vọt vào vòng vây, hung tàn chống cự. Hoàn toàn giết người đỏ cả mắt rồi, không muốn đấu pháp, chỉ công không thủ. Trên người không biết bị đâm bao nhiêu đao, lại vẫn sừng sững không ngã. Thấy tình hình này cấm vệ quân cũng không dám tiến lên.
Ly Khải nhân lúc bọn họ sơ hở, lao ra vòng vây, chạy khỏi hoàng cung.
"Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!" Ly Huân ở phía sau đuổi theo không bỏ. Ly Khải một bên ứng phó hắn, một bên hướng vương phủ chạy tới, thiết giáp quân uy danh bên ngoài, mười vạn tướng sĩ của y chống cự không được bao lâu
Phải nhanh chóng mang theo Dạ Nhất đào tẩu.
Dạ Nhất bị bên ngoài tiếng chém giết đánh thức, Vương gia cũng không thấy. Hắn ẩn ẩn đã biết cái gì, tính lao ra ngoài, liền bị cản trở về. Đã có binh lính đem nhiếp chính vương phủ bao vây.
Không biết Vương gia thế nào, Dạ Nhất quýnh lên xoay quanh.
Ly Khải đầy người toàn là máu đã trở lại,"Dạ Nhất, mau thu thập này nọ, chúng ta suốt đêm phải đi. Thất bại!" Nói xong, Ly Khải hung hăng nắm chặt tay, y thế nhưng không biết, bên người y có phản đồ.
Dạ Nhất lần nữa không dám trì hoãn, thu thập này nọ liền chay ra."Vương gia, chúng ta nên đi đâu?"
Ly Khải trầm mặc một chút,"Chúng ta đi vân quốc!"
Vân quốc trưởng công chúa chính là mẫu thân của Ly Khải, hòa thân mà đến gả cho phụ vương y, Vân quốc Hoàng đế cùng nương y tình thân sâu đậm, đối với Ly Khải lại yêu quý vô cùng, mà nay cũng chỉ còn con đường duy nhất này.
Đêm đó Ly Khải liền mang theo Dạ Nhất lao ra vương phủ, một đường truy binh đuổi theo không ngừng, ám vệ đi theo vì che giấu hành tung của bọn họ đều tử chiến.
Ly Khải ôm Dạ Nhất ở trên ngựa chạy như điên, truy binh xa dần. Vốn vì thân thể hắn mang thai suy yếu, phải làm xe ngựa, nhưng Dạ Nhất lại kiên trì đòi kỵ mã.
Quả thật xe ngựa quá chậm, nếu bị phát hiện thì sự việc sẽ khó lường. Nhưng nhìn sắc mặt Dạ Nhất, bộ dạng chịu đựng cắn chặt môi, nhất định là không ít khổ sở.
Ly Khải đưa tay đặt ở bụng Dạ Nhất, chuyển vận nội lực cho hắn, Dạ Nhất dần có cảm giác dễ chịu không đau đớn như vừa rồi.
Rốt cục khỏi biên giới ra Ly Quốc, lần này Ly Khải nhất quyết thay xe ngựa, Dạ Nhất nói cái gì cũng không lay chuyển được y, đành phải đồng ý.
Nằm ở trên mã xa, mặt trên dải thảm lông thật dày, Dạ Nhất mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ly Khải khẽ vuốt trán hắn,nói,"Ngủ đi, tỉnh ngủ sẽ tới nơi."
Cơn buồn ngủ vừa ập đến Dạ Nhất liền ngủ một ngày một đêm, Ly Khải thường thường kiểm tra mạch đập của hắn, sợ xảy ra vấn đề, xác định hắn thật sự đang ngủ,sau đó mới thả tâm.
Dạ Nhất bừng tỉnh mở mắt"Chúng ta đến rồi sao?"
Ly Khải nhẹ nhàng vuốt vuốt hắn cái trán,"Chính ngươi nhìn xem đây là chỗ nào, chúng ta mới đến, ngủ hồ đồ rồi ha?"
Dạ Nhất nhìn xung quanh, bọn họ đang ở trong cái cung điện nào đó, bên cạnh còn có cung nữ tùy thị.
Ly Khải nhìn Dạ Nhất ngơ ngác nhìn ngó trên giường, nghĩ muốn uy hắn ăn chút gì. Sau đó liền đứng dậy, y trên người có thương tích, phải đổi dược, nhưng là y không nghĩ để cho Dạ Nhất nhìn thấy, hắn thấy sẽ lo lắng.
Ly Khải đứng dậy đi đến cung khác, lúc thái y đang cởi bỏ lớp băng vải trên người y.
"Khải nhi, ngươi làm sao bị thương thành như vậy? Ta nhất định phải san bằng Ly Quốc, giết tên cẩu hoàng đế kia!" Người đến là Vân quốc Hoàng Đế Vân Bằng.
Ly Khải bất đắc dĩ thở dài, Vân quốc Hoàng đế lời này cũng không phải nói xuông, so với Ly Quốc mà nói, Vân quốc cường đại hơn nhiều.
Nhưng y đã nói rất nhiều lần, giết Ly Huân, đoạt ngôi vị hoàng đế,y sẽ tự mình đoạt được. Mà vị này Vân quốc hoàng đế vẫn luôn đem y trở thành tiểu hài tử của chính mình,dù sao cũng là hài từ duy nhất của tỷ tỷ ruột năm xưa. Lão hoàng đế không muốn cho Ly Khải chịu một chút thương tổn.
Nhìn xem kia trên người không có một chỗ nào lành lặn, về sau chính lão xuống hoàng tuyền sẽ như thế nào đối mặt tỷ tỷ.
"Thôi, trẫm đi trước, ngươi sớm một chút nghỉ ngơi." Vân Bằng quay đầu đi rồi, này Ly Khải vừa gặp cái miệng càm ràm giống hệt như mẫu thân y, thật có chút hoài niệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT