Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bình thuốc, mang theo ý trêu đùa xấu xa, muốn xem dáng vẻ kẻ xấu xí chịu đau, khóe miệng mang theo nét cười làm người khác cảm thấy ác độc, ban nãy còn khóc lóc đáng thương, vừa chớp mắt đã biến thành mỹ nhân tâm địa rắn rết.
Con người từ cao cúi đầu nhìn xuống, đồ xấu xí không hề nhăn mày dù chỉ một chút, ngược lại còn không nhúc nhích nhìn y.
Hai người lại gần nhau, Ly Đình gần như chen vào giữa hai chân đồ xấu xí, nô lệ cao lớn cường tráng, nhiệt độ cơ thể cũng cao kinh người, Ly Đình chỉ cảm thấy như bị một đống bếp lửa bao quanh.
Không thấy được phản ứng như trong kỳ vọng của Ly Đình, ngược lại còn bị nhìn đến toàn thân bất động.
Ly Đình hổn hển đập một cái vào trên mặt Nghê Diễm.
Nghê Diễm bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa lấy lại tinh thần, Ly Đình còn cáo trạng hắn, “Nhìn cái gì mà nhìn…còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra…”
Trên mặt mang theo một màu đỏ ứng khác thường, là do màu sắc quần áo phản xạ, hay là thẹn quá hóa giận.
Đồ xấu xí bị đánh cũng không thấy hắn tức giận, đứng mạnh dậy, nhấc cổ áo phía sau của Ly Đình lên, trực tiếp quăng người qua một bên, nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa rồi đi.
Hai lần bị đồ xấu xí xách như xách mèo quăng qua một bên, Ly Đình luôn không phản ứng lại được, mỗi lần phải chờ người đi rồi mới hồi thần.
Mỹ nhân ở hậu viện chưa bị tặng đi, chủ nhân lại chưa về phủ, ai cũng không bằng lòng đi quan tâm y, tối đến cũng chỉ có đại nha đầu mang nước ấm vào cho y tắm rửa, cũng không thấy có người hầu hạ, Ly Đình cũng rất yên lặng.
Phòng ở của hạ nhân đều tắt đèn rồi, phòng của Ly Đình đột nhiên bị gõ vang, vừa mới nằm xuống lại bị gọi dậy, làm cho trong lòng mỹ nhân không mấy vui vẻ, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa đồ xấu xí không thức thời đứng đó, bị nhiễu giấc mộng đẹp, Ly Đình đang muốn đuổi người đi.
Chỉ thấy đồ xấu xí mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có hai viên kẹo hạt sen.
Ly Đình kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng có thứ gì đó không thể nói rõ đang rung động.
Ngón tay nhẵn nhụi cầm lấy cho lên miệng, ánh trăng đều bị đồ xấu xí chặn lại, chỉ để lại một bóng mờ mờ.
Đồ đã đưa tới rồi, Nghê Diễm quay người định đi nhưng lại bị Ly Đình gọi lại, “Nghê Diễm.
”
Nghê Diễm quay đầu, hoài nghi nhìn y, mỹ nhân vẫn mang dáng vẻ cao quý, lại nói, “Ngươi tên là Nghê Diễm phải không.
” Nghê Diễm không phản bác, coi như thừa nhận rồi.
Giờ này rồi ngay cả những người cầm canh gõ mõ đều đã đi nghỉ ngơi cả, trong viện chỉ còn nghe thấy tiếng gió, một cơn gió thổi đến, làm cho người ta bất giác rùng mình.
Mỹ nhân mỉm cười một cái, môi khẽ mở, “Ta không thích Kỳ Long, nhưng không thể làm gì… không bằng cho ngươi được lợi…”
Nghê Diễm không hiểu lời nói của Ly Đình, thấy tay y chạm vào cổ áo, cởi từng nút áo, cởi áo trong ra, thân thể không mặc gì hiện ra trong tầm mắt.
Trời cuối thu vừa lạnh lẽo vừa vắng lặng, Nghê Diễm cứng người tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Hai người cách nhau không xa, Ly Đình vươn tay là có thể chạm vào hắn, trong nháy mắt y cầm lấy cổ tay Nghê Diễm, Nghê Diễm run lên.
Cho dù là Ly Đình dụ dỗ trước, bên ngoài miệng còn không tha người, “Không phải ngươi sợ đấy chứ, thật đúng là đồ ngốc.
”
Nghê Diễm không chịu nổi y kích thích, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, bê người lên trên vai, mang vào trong, đi thẳng đến tháp, xích sắt leng keng vang lên.
.