Quản gia mang theo hạ nhân hùng hổ tiến vào, cho dù không bắt được kẻ gian dâm tại giường, hai người nửa đêm gặp mặt, nhất định có việc mà không cho người khác biết, không cần thanh minh gọi người bắt Nghê Diễm lại.
Hắn không dám dễ dàng xử trí Ly Đình, trong tay không có chứng cứ xác thực, nói, “Nô lệ này quấy rầy công tử nghỉ ngơi, ta cho người bắt hắn lại.
”
Thấy Nghê Diễm bị người mang đi, Ly Đình tiến tới vài bước, bị dây xích giữ chặt lại, đang muốn mở miệng, quản gia cảnh cáo, “Công tử, đừng nói gì bậy bạ, dẫn lửa thiêu thân, hại đến người vô tội.
”
Lời này vừa nói ra, Ly Đình an tĩnh lại, hỏi, “Hắn sẽ c.
h.
ế.
t sao?”
Quản gia liếc nhìn y một cái bằng ánh mắt thương hại, “Chờ chủ nhân trở lại phân phó, tiểu nhân không dám tự mình làm chủ… công tử ngươi tự mình cẩn thận.
”
Sân vườn vắng vẻ, Ly Đình đứng ở đầu gió, cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi vào trong, mấy ngày nay, y vẫn luôn như vậy, luôn cảm thấy đồ xấu xí sẽ mang thực hạp xuất hiện ở hành lang kia.
Mấy ngày này nha hoàn cũng rất ít khi đến, sợ rằng là trong phủ có việc lớn, chủ tử đã về rồi sao.
Rõ ràng là vừa mới khai xuân, hoa cỏ trong vườn lại không đ.
â.
m chồi nảy lộc, không có sức sống, khó lắm mới thấy mọc một nụ hoa, vừa không để ý lại rơi xuống, giống như là tới cuối mùa thu vậy.
Ly Đình nào biết bên ngoài đã rất loạn rồi, Kỳ tướng quân c.
h.
ế.
t trận sa trường, các tộc từ bốn phương tám hướng đánh tới, cảnh tượng hỗn loạn, người tránh nạn khắp nơi.
Chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ, rất náo nhiệt.
Mấy hạ nhân chạy trốn muốn tiện tay lấy thêm một số đồ vật, nghiêng ngả lảo đảo bước vào sân hậu viện của Ly Đình, trong viện thế mà lại có một mỹ nhân.
Mấy người nhìn thoáng qua, đang muốn đổi sang gian phòng khác không có người ở, không ngờ được mỹ nhân lại mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên làm bọn họ không thể bước tiếp, “Tiền viện náo nhiệt quá, là… chủ nhân trở lại rồi sao?”
Nghe vậy mọi người cười khổ, “Sợ rằng không về được nữa, ngoại tộc đều đánh tới rồi… ngươi cũng mau mau chạy trốn đi…” nói xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Ly Đình ngã mạnh xuống đất, chiến tranh rồi, đảo mắt nhìn xiềng xích dưới chân, cười khan vài tiếng, từ đầu đến cuối y đều không chạy thoát được, cho dù có đổi triều đại, sợ rằng y vẫn bị nhốt trong phòng này.
Nghê Diễm ngồi trong địa lao đã chịu chút khổ cực, thấy tộc nhân vây quanh đi xông vào địa lao, trong lòng kinh hoảng, “Các ngươi…”
“Triều Hạ sắp không còn nữa rồi, chúng ta thừa dịp loạn lạc tới đón ngươi.
”
Cửa nhà lao vừa mở ra, đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi địa lao, lên ngựa muốn về thảo nguyên, Nghê Diễm vẫn đứng tại chỗ chậm chạp không chịu đi, “Đi thôi!” tộc nhân thúc giục.
Nghê Diễm nhìn thấy bội đao dắt bên hông hắn, đưa tay rút ra, nói, “Các ngươi đi trước, chúng ta gặp nhau ngoài thành.
” Nói xong không quay đầu lại đi thẳng.
Cảnh tượng trong phủ vô cùng rách nát, bàn ghế lộn xộn, không thấy dáng vẻ của ngày xưa.
Nghê Diễm ngựa quen đường cũ đi về phía hậu viện, dáng vẻ ảm đạm của hậu viện làm hắn không thở được, người này dường như vẫn không biết chạy thoát thân.
Tay Nghê Diễm ướt át, suýt nữa không cầm nổi đao, từng bước, từng bước đi tới trước cửa, Ly Đình đang ngồi trước bàn, nhìn con châu chấu phát ngốc.
Trước mắt tối sầm, Ly Đình dường như không dám nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc qua, đồ xấu xí mình đầy thương tích đang đứng ở cửa, Ly Đình đột nhiên đứng dậy, đấu tranh với cảm xúc bùng phát trong lòng.
Lạnh lùng nói, “Ngươi tới đây làm gì?”
“Chiến tranh rồi.
” Giọng nói đồ xấu xí vẫn trầm thấp như trước, làm cho Ly Đình cảm thấy ấm áp.
“Vậy sao ngươi còn không chạy, quay về đây làm gì!” Mỹ nhân cắn chặt môi, thân mình nhỏ nhắn khẽ run rẩy.
Rống xong, hai người không nói lên lời.
Đồ xấu xí đi lên trước một bước, “Ta không buông xuống được ngươi…”
“Tạch” một tiếng, tiếng giọt nước mắt rơi xuống làm người ta giật mình, Ly Đình gần như không khống chế được, khàn cả giọng, “Ai muốn ngươi không buông xuống được…ngươi nghĩ mình là ai, một tên nô lệ thấp hèn, kẻ xấu xí, ngươi xứng sao? Cút đi…”.