Nghê Diễm quấn lấy đầu lưỡi y, hút mạnh một cái, chim hoàng yến an tâm trở lại.
Ngốc ngốc chảy nước miếng, bị Nghê Diễm hôn đến đầu óc mê muội, trời đất quay cuồng, trong mắt đều là nước mắt hàm chứa ái dục.
Nghê Diễm nâng mí mắt nhìn, ngón tay thăm dò trong động nhỏ cũng rút ra, cảm giác trống rỗng dưới thân làm y nhăn nhó, không đợi Ly Đình phản ứng, nghiệt căn trực tiếp đ.â.m thẳng vào lỗ nhỏ.
Đôi môi bị lấp kín kêu lên một tiếng đau đớn, “Ưm…”, thân thể bị Nghê Diễm hoàn toàn khai phá, Ly Đình vừa nôn nóng vừa tức giận, hai nắm tay đầm vào n.g.ự.c Nghê Diễm, người này thân thể cứng như đá, vững như núi, ngược lại lại làm cho tay Ly Đình đau.
Nghiệt căn nóng bỏng cắm vào làm Ly Đình không chịu nổi, dừng lại một lúc, vách tường ấp áp co rút lại, cảm giác gần như tuyệt vọng.
Biết Ly Đình không chịu nổi, Nghê Diễm chậm rãi cử động, một bàn tay nắm lấy vật nhỏ của Ly Đình, xoa nắn từ trên xuống.
Người dưới thân tiếng nức nỏ dần thay đổi, một lát sau run rẩy b.ắ.n lên eo Nghê Diễm.
Người ở dưới thân không hề tức giận, mềm nhũn nghiêng đầu, run rẩy rơi nước mắt, ánh mắt mờ mịt, nhìn đỉnh đầu đồ xấu xí lên xuống.
Nghê Diễm thấy y không nói gì, một tay nắm lấy cằm y, thấy ánh mắt ướt át nhìn mình, Nghê Diễm cúi đầu hôn lên.
Thân thể bị bàn tay to thô ráp chà đạp phát đâu, lối vào đường như bị vạch ra tìm kiếm, thì ra lại đau đến thế.
Lặp đi lặp lại ra vào, Ly Đình giống như rất thích ứng với động tác hung ác, miệng không ngừng rên rỉ.
Nghiệt căn đ.â.m vào nơi sâu nhất, không biết cọ vào chỗ nào, hai chân Ly Đình kẹp chặt eo Nghê Diễm, lỗ nhỏ kẹp co rút chặt lại, vong tình kêu lên, “Chỗ đó… a… ngươi động nữa đi…”
Đau nhức bị cảm giác tê dại thay thế, Ly Đình bật dậy ôm chặt bờ vai Nghê Diễm.
Nghê Diễm nắm chặt lấy eo y, hai người kề sát ngực, thứ mềm nhũn của Ly Đình, cọ sát vào cơ bụng của Nghê Diễm dần cứng lên.
Ly Đình được thoải mái mới lấy lại tinh thân, đồ xấu xí đang ra sức làm.
Ly Đình đặt một ngón tay trên trán Nghê Diễm, buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình.
Nghê Diễm thuận thế lại muốn hôn lên, Ly Đình nâng cánh tay lên, đập vào vết thương trên đầu vai hắn, “Ngươi nhẹ chút… làm ta cả người toàn dấu vết… nếu như bị người phát hiện… a… cắt đồ xấu xí… của ngươi… ”
Bị người đ.â.m thẳng vào run rẩy, dường như chỉ có thể dựa vào hai bàn tay bên eo mới không ngã xuống đệm nhưng Ly Đình vẫn mạnh miệng.
Hai mắt đồ xấu xí đỏ ngầu, nghe không vào những lời của Ly Đình, Ly Đình càng muốn đánh hắn, càng dùng lời nói ngăn cản, hắn càng khó có thể tự khống chế, phía dưới dùng sức, lập tức đ.â.m sâu vào lỗ nhỏ.
“Ah~…” Bàn tay Ly Đình buông lỏng, cuối cùng không bám được vào vai Nghê Diễm nữa.
Nghê Diễm nhanh tay, y chưa kịp rơi xuống chăn đã nhanh tay ôm lấy, đỡ người ngồi dậy, vừa ngồi dậy, Ly Đình lại bị nghiệt căn đ.â.m thẳng vào.
Đồ vật thô to đó đ.â.m vào sâu khó thể tin được, Ly Đình dựa vào trong lồng n.g.ự.c hắn, thân thể thơm mềm, dán lại trên người hắn không một kẽ hở.
Sự kiên nhẫn của đồ xấu xí làm Ly Đình hỏng mất, cảm thấy lỗ nhỏ bị đ.â.m mềm nát, còn không thấy dấu hiệu hắn sắp b.ắ.n ra.
Ly Đình ngẩng đầu, nghĩ muốn cầu xin hắn, đồ xấu xí tưởng rằng Ly Đình muốn hôn, từng cái hôn nhẹ rơi xuống, râu cằm thô cứng cọ vào hai má Ly Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị cọ đỏ bừng.
“Đau…đâm c.h.ế.t ta rồi…”
Vừa nghe Ly Đình kêu đau, đồ xấu xí đau lòng nhẹ tay hơn, ngay cả nghiệt căn đang đ.â.m vào rút ra liên tục cũng chậm hơn, Ly Đình bị cọ nửa chừng, mơ màng kêu lên.
“Ngươi… nhanh một chút…” Thấy đồ xấu xí còn không có phản ứng, Ly Đình không biết sống c.h.ế.t kêu lên, “Ca ca… ngươi nhanh chút… ngươi làm c.h.ế.t ta rồi…”
Câu này vừa nói ra miệng, cái gì hôn hôn, gọi làm Nghê Diễm chấn động, như là gọi người thân mật nhất vậy, Nghê Diễm mặt đỏ tai hồng, ấn Ly Đình nổi khùng đ.â.m vái cái cho đến khi b.ắ.n thẳng vào vách thịt.
Nghiệt căn vừa rút ra, thứ gì đó màu trắng nối nhau chảy ra, Nghê Diễm luống cuống ôm lấy chân Ly Đình, tùy tiện cầm lấy tiết khố trong tay lau sạch sẽ cho y.
Bàn tay nắm chặt lấy đôi chân ấy, da thịt bóng loáng lại có một vết phồng lên, động tác tay Nghê Diễm chậm lại nhìn thoáng qua, là dấu vết trên đùi Ly Đình.