Tô Linh nhớ lại chuyện trước kia thì không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận, cô hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ hỏi: “Quãng thời gian hai người còn tiếp xúc với nhau ấy, anh thấy bà ấy có vui vẻ không? Sống một thân một mình ở nơi đất khách quê người như vậy thì hẳn phải cô đơn lắm?”
Năm đó Lâm Hiểu Như rời khỏi nhà họ Tô rồi một đến một nơi khác sống một mình, bên cạnh cũng không có lấy một người bạn thân thiết, phần lớn thời gian cũng chỉ sống lủi thủi một mình.
Lúc đấy Tô Linh vẫn còn nằng nặc đòi đi theo mẹ mình, nhưng kết quả là bị Thiệu Quý Phương nhân cơ hội đó mà đá xéo khích bác.
Lại cộng thêm việc sức khỏe của ông nội Tô Linh lúc đó cũng không được tốt nhưng lại rất yêu quý cô cháu gái bảo bối của mình, không đành lòng để cô đi nên cứ nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn là Tô Linh ở lại nhà họ Tô chứ không đi theo mẹ mình nữa.
Sau này mỗi lần nghĩ tới cảnh mẹ của mình một thân một mình sinh sống chữa bệnh ở nơi lạ nước lạ cái, đã thế lại còn không có lấy một người thân ở cạnh như thế thì đúng là cô đơn biết chừng nào.
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi mới khởi động xe, khéo léo điều khiển vô lăng lùi ra khỏi chỗ đậu xe, sau đó thản nhiên đáp: “Cô ấy là một người rất tốt, là người giáo viên mà anh kính trọng nhất.”
Tô Linh nhướng mày, hàng lông mi dài khẽ run, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng: “Thật sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT