Cố Như Hạ ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy căn phòng ngủ mà Thẩm Tử Kiêu từng ở, đồ đạc trong phòng vẫn không có gì thay đổi.
Có vẻ phòng ngủ ngày nào cũng được quét dọn sạch sẽ, người nào mà không biết rõ chuyện có khi còn tưởng rằng đây là phòng trống cũng nên.
Cố Như Hạ cụp mắt xuống, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ nghe người ta nói tình trạng của cậu bây giờ rất tốt. Cậu không còn hay bị kích động nữa, cũng không còn ngày nào cũng định tự tử nữa. Kể cả khi có người nhắc đến Thẩm Tử Kiêu thì cậu vẫn giữ được bình tĩnh.”
Trong lúc Cố Như Hạ đang nói chuyện thì Tô Linh vẽ một bức tranh minh họa thương mại.
Tô Linh cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, dường như đang cố gắng hoàn thành công việc của mình một cách nghiêm túc. Cô nói với giọng điệu đều đều: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
“Đúng, tất cả mọi người đều nói cậu không sao.” Dứt lời, Cố Như Hạ hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Linh, gằn từng chữ nói: “Nhưng tớ cảm thấy cậu không hề ổn tí nào cả.”
Tô Linh hơi khựng lại khi nghe thấy câu này. Cô cụp mắt, mím môi, cố hết sức để khóe môi cong lên nhưng kết quả cười vẫn chẳng ra cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play