Giây tiếp theo, Cố Như Hạ liền trơ mắt nhìn Tô Linh chui ra từ sau lưng mình, đi đến trước mặt Thẩm Tử Kiêu, sau đó giang tay cả người mềm nhũn ôm lấy anh, giống như con mèo nhỏ phe phẩy cái đuôi làm nũng: “Sáng nay ăn gì thế?”
Thẩm Tử Kiêu cười, rũ mắt xuống: “Bánh mì nướng.”
Tô Linh ngáp một cái, lấy tay dụi dụi con mắt, trong giọng nói mang theo mấy phần buồn ngủ: “Chỉ là em còn hơi buồn ngủ.”
Thẩm Tử Kiêu: “Ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Cố Như Hạ cũng không phải người không có đầu óc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đương nhiên biết Thẩm Tử Kiêu và Tô Linh là tình huống gì rồi.
Cô ấy hít sâu một hơi, cảm thấy đau mắt, tim cũng vậy. Thậm chí khỏi cần ngẫm nghĩ, Cố Như Hạ cũng biết khắp người mình viết hai chữ “bóng đèn” thật lớn, cả người từ đầu đến chân đều đang phát sáng.
Cô ấy ngẩng đầu, hít sâu một hơi, thầm nói trong lòng ba lần bình tĩnh, sau đó xoay người bước mỗi bước thật mạnh, hùng hổ đi vào phòng, nhân tiện đóng cửa lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT