Dung Nham đợi cậu ngủ rồi mới lặng lẽ đứng dậy dọn dẹp phòng tắm, điều chỉnh nước trong bồn tắm, sau đó ôm cậu tự tắm rửa.
An Ức nằm trong bồn tắm yên ổn chìm vào giấc ngủ, hồn nhiên không biết hôm nay ngày gì tháng nào, toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của anh.
Nước ấm làm làn da của cậu có chút ửng hồng, nhìn kỹ hơn thì chỗ nào cũng đều trắng hồng, Dung Nham nửa quỳ bên cạnh cậu, nhìn cậu đến khi bụng dưới tỏa nhiệt mới không nhịn được nữa mà cúi đầu cắn một cái lên xương quai xanh của cậu.
Có lẽ là vì được tắm rửa sạch sẽ, cơ thể sảng khoái, dễ chịu nên An Ức ngủ một mạch đến hơn hai giờ chiều.
Dung Nham phải họp online với mấy vị giám đốc khu vực đến giữa trưa, đến chiều sau khi cúp điện thoại của trợ lý, đẩy cửa đi vào, anh mới đúng lúc nhìn thấy An Ức chui ra từ trong chăn, ngơ ngác ngồi ở đầu giường dụi mắt.
Dung Nham nhìn cậu một cái, đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm dày cộp qua, ánh nắng liền chiếu thẳng lên thảm, chăn bông và lông mi của An Ức.
An Ức dùng tay che nắng, sau khi đôi mắt thích ứng được với ánh sáng thì cậu mới nhìn rõ. Dung Nham đút một tay vào túi, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn cậu, anh quay lưng về phía mặt trời, vóc dáng cao lớn, kiên cường giống như vị thần Hy Lạp cổ đại, giáng lâm vào lúc mặt trời đang nóng bỏng nhất.
Mà Dung Nham của đêm qua, dường như đã cho An Ức một tín hiệu – anh cũng có thể đợi.
Cậu nhớ rõ từng biểu cảm của Dung Nham.
Thậm chí cậu còn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết trên cơ thể của anh khi được quần áo bao bọc.
Cậu đỏ mặt.
Thấy cậu lại thất thần, Dung Nham bước tới gần, đưa tay vuốt mái tóc dựng đứng của cậu.
"Em ngủ no chưa?"
"Dạ..." An Ức kéo chăn lên một chút, cậu vẫn chưa mặc gì cả.
Sao cậu lại không mặc gì thể này?
An Ức "A" một tiếng, lúc này mặt cậu thật sự đỏ lên.
"Anh, anh tắm cho em hả...em không biết..."
"Ừm." Dung Nham nhẹ nhàng đáp lại.
An Ức lại dạ thêm một tiếng, vùi mặt vào bụng anh.
Dung Nhan giải thích với cậu: "Nếu để quá lâu em sẽ bị bệnh, phía trước cũng cần phải xử lý."
Rất nghiêm túc. Rất đứng đắn, đàng hoàng.
Như vậy chỉ khiến cậu cảm thấy xấu hổ hơn mà thôi.
"Cám ơn anh..." Giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đủ để người ta nghe rõ.
Dung Nham ôm vai cậu, ngón cái không an phận mà liên tục xoa xoa làn da mỏng manh của cậu.
Đến hai tai của An Ức cũng đỏ bừng.
"An An, tôi nấu cháo rồi, dậy ăn đi." Giọng anh có chút khàn khàn giống như đang thông báo điều gì nguy hiểm, "Nếu em còn không mặc quần áo, có lẽ ngày hôm nay em không xuống giường nổi đâu."
"..."
Cuối cùng, Dung Nhan tìm cho cậu một bộ đồ ngủ, An Ức chậm rãi mặc vào, sau đó chậm rãi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cậu tưởng tượng bộ dáng Dung Nham nghiêm túc đứng trong bếp cẩn thận so sánh tỉ lệ của các nguyên liệu nấu cháo.
Cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến.
Đầu tiên là một cơ quan nào đó trong bụng cậu giật nhẹ, sau đó là đau đớn kịch liệt. Bàn chải đánh răng trong tay cậu rơi xuống đất, cậu muốn cúi xuống nhặt lên nhưng lại quá đau, cậu ôm bụng ngồi xổm xuống, tay không còn sức, há miệng nhưng chỉ phát âm được một âm tiết.
Cũng may cơn đau không kéo dài lâu, cậu ngồi trên mặt đất bình tĩnh một lúc, sau khi xác nhận bụng thật sự không còn đau nữa, cậu mới chậm rãi đứng dậy rửa mặt.
Sau khi tắm rửa xong, An Ức cẩn thận xoa xoa cái bụng, không có cảm giác gì kỳ lạ, giống như cơn đau vừa rồi chỉ là ảo giác.
An Ức đi tới bàn ăn, Dung Nham bưng hai quả trứng luộc hồng đào từ trong bếp đi ra.
Cậu ngồi xuống, đang định nói chuyện thì điện thoại của Dung Nham reo lên. Dung Nham đưa cho cậu một cái thìa rồi trả lời điện thoại.
An Ức nhấp từng ngụm cháo nhỏ, mùi thức ăn bao quanh, lúc này bụng cậu cảm thấy rất dễ chịu, cậu nghĩ một lát, có lẽ cơn đau lúc nãy là vì cậu chưa ăn sáng.
Khi nghe Dung Nham nói chuyện với trợ lý, cậu chợt nhớ ra hôm nay là ngày làm việc. An Ức sửng sốt một chút, sau đó húp hết cháo trong bát, cắn một miếng trứng luộc rồi vội vàng trở về phòng.
Dung Nham vừa cúp điện thoại thì gặp An Ức đang chạy vội về phía anh, anh liền kịp cúi xuống đỡ lấy thắt lưng của cậu.
"Sao em lại gấp vậy?"
"Hôm nay là thứ hai!" An Ức ôm cổ anh, "Anh không đi làm, em cũng không đi làm! Đồng hồ báo thức của em không kêu!"
"Là anh tắt đồng hồ báo thức của em, anh của em đã gọi cho anh rồi."
"Hôm nay em có cuộc họp, nhưng lại lỡ mất..." An Ức có chút ủ rũ. Cậu đang làm việc cho công ty của gia đình, mọi người đều xem cậu như một tiếu thiếu gia không có việc gì làm, lần này cậu lại vắng mặt không lý do, tuy không ai dám nói gì nhưng trong lòng cậu sẽ cảm thấy khó chịu.
"Anh giúp em xin nghỉ phép." Dung Nham dẫn cậu về phòng, lấy điện thoại cho cậu, "Ngày mai lại đi làm."
An Ức trả lời mấy cái email, sau đó tắt màn hình điện thoại ném lên giường, ủ rũ nằm nhoài trên vai anh, một lúc sau, cậu mới nói: "Em không được thưởng chuyên cần rồi anh ơi."
Dung Nham nhìn vết đỏ trên xương quai xanh của cậu, nói: "Nếu tối nào em cũng giống như đêm qua, anh sẽ thưởng chuyên cần cho em."
"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT