Vì làm việc quá độ từ thứ hai đến giờ mà Dung Nham ngủ quên trong bồn tắm.

Sau khi bị nước lạnh làm tỉnh lại vào lúc nửa đêm, anh lập tức thay quần áo, lái xe đến Đông Hoa Viên. Sau đó, anh quẹt thẻ chìa khóa mà An Ức đã đưa cho anh, thuận lợi đậu xe trên con đường bên ngoài phòng An Ức.

Ba giờ sáng, chẳng có manh mối gì cũng chẳng biết đi về đâu.

Giống như có điềm báo, lúc trời gần sáng, Dung Nham đang định rời đi, rèm cửa tự động trong phòng An Ức lại kéo ra, anh không thấy người nhưng nhiêu đó cũng đủ để anh xác định An Ức ở đây.

Anh không dám rời mắt đi, nhưng phía sau cửa sổ vẫn không có ai. Anh đoán An Ức vừa mới tỉnh dậy, tình cờ ấn vào công tắc rèm cạnh giường. Những ngày đi làm phải dậy sớm, An An của anh sẽ muốn ngủ nướng thêm một lát, sau đó tắt đồng hồ báo thức, ngơ ngác ngồi dụi mắt trên giường rồi mới từ từ đứng dậy tắm rửa.

Dung Nham tưởng tượng hình ảnh cậu rời giường, không khỏi cong lên khóe môi.

Không lâu sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của anh cũng rung lên, sau khi bấm tắt, anh lái xe đến căn nhà đối diện phòng An Ức vòng hai vòng, cuối cùng lái thẳng về biệt thự nhà họ Dung.

Xe của Dung Nham vừa lái vào khu nhà, binh lính đứng canh cửa dường như có chút không dám xác nhận, nghiêm túc kiểm tra giấy tờ tùy thân của anh.

Khi ba người gặp nhau, Dung Kiền Tùng và Lục Ngọc Quốc đang ngồi trong phòng khách, trên khuôn mặt hai người đó đều có vẻ giật mình, nhưng Dung Nham vẫn lên tiếng chào hỏi trước.

"Sao lại về vào lúc này?" Dung Kiền Tùng ho khan, lại hỏi anh: "An Ức đâu? Hai ngày nữa ba và mẹ con muốn đến thăm thằng bé, thằng bé có rảnh không?"

Dung Nham dừng lại, cảm thấy nghi ngờ: "Ba?"

Lục Ngọc Quốc cười nhìn anh, "Nếu hôm nay tôi không đến khám bệnh cho ba cậu lại nói thêm vài câu, có lẽ ông ấy cũng không biết tiểu thiếu gia có thai, chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không nói với ba cậu gì cả."

Trong đầu Dung Nham bỗng nhiên có một sợi dây mạnh mẽ đứt gãy, tựa như một loại nhạc cụ nào đó mất đi âm thanh, tiếng nổ vang rền cuối cùng khiến mọi người lập tức chấn động.

"Con...chết tiệt!"

"Vô liêm sỉ! Anh đang nói cái gì vậy!" Dung Kiền Tùng mắng anh.

"Ba, cho con mượn cái này." Phải rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình, liền chạy vào phòng huấn luyện, đạp cửa mở ra.

Hộp dụng cụ bừa bộn, anh chưa bao giờ lo lắng như vậy. Sau khi có được thứ mình muốn, anh vội vã phóng xe trở về ngôi nhà quen thuộc đó.

Mãi đến khi ngồi vào phòng làm việc của An Ức, anh mới dần bình tĩnh lại.

An Ức chỉ lấy đi máy tính xách tay và một số tài liệu, còn sách trong tủ thì không thiếu một cuốn, cuốn "Bản đồ rượu vang" cậu thường đọc vẫn còn ở trên ghế sofa, cậu sẽ quay lại hay sẽ vứt bỏ chúng giống như vứt bỏ Dung Nham đây?

Còn đứa bé thì sao? Cậu cũng sẽ bỏ rơi đứa bé sao?

Khoảnh khắc nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn, anh không chỉ nóng lòng muốn tìm người để yêu cầu một lời giải thích, hơn thế nữa, anh muốn bắt cậu lại, trói cậu bằng dây thừng quân đội trong phòng ngủ, làm tình với cậu không kể ngày đêm, làm đến khi nào cậu không dám chạy nữa, biến thành chim sẻ của một mình anh.

Anh nắm chặt khẩu súng zipline trong tay, đè nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play