Dung Nham dừng lại, im lặng nhìn cậu một lúc rồi đặt tay lên vai cậu.

An Ức bị anh làm cho có chút đau, anh im lặng lâu đến mức An Ức nghĩ anh sẽ không trả lời thì mới nghe anh nói: "Không đi."

An Ức giật mình trước giọng điệu lạnh lùng chưa từng có của anh.

Chỗ nào, chỗ nào lại không đúng nữa?

An Ức có chút chán nản.

Trong lòng thở dài, cậu kê gối sau thắt lưng, bắt đầu ăn đồ nguội.

Dung Nham nhìn chằm chằm vào đường nét đẹp đẽ nối liền quai hàm và cổ của cậu rồi dần dần thả lỏng tay ra.

Cứ như vậy không vui sao?

Cứ như vậy thích đợi cùng anh sao?

Ý định ban đầu của anh là nhân cơ hội này đưa An Ức đến để đoạn tuyệt với quá khứ, nhưng cậu vẫn giống như trước đây, thích cùng người kia chơi đùa. Bùi Phương Trì muốn đi cắm trại, An Ức sẽ không bao giờ nói cậu muốn đi ngâm suối nước nóng.

Ngu ngốc. Bây giờ cũng vậy.

Anh không thể khống chế mà dần dần tức giận.

Là tự anh chuốc lấy bực. Lẽ ra anh không nên đưa cậu tới đây.

Có Bùi Phương Trì ở đây, An Ức làm gì nhớ tới Dung Nham cũng đang ở đó.

Anh dùng tay phải dùng sức xoa xoa xương lông mày, cuối cùng thu hút được sự chú ý của đồ ngốc kia.

An Ức nhìn anh, đặt đĩa xuống, rót cho anh một tách trà, "Anh mệt ạ? Hôm nay anh ăn không nhiều như mọi bữa."

Đột nhiên anh cực kỳ muốn nhìn thấy cậu ngượng ngùng, Dung Nham đặt tay trái lên sau gáy cậu, nhẹ nhàng ấn cậu về phía mình, khiến cho chóp mũi cậu hơi lệch, để trán cậu vào trán anh, "Ừm, có phải tôi phát sốt rồi không?"

Tất cả bạn bè đều có tính tình điềm tĩnh, chỉ có Trình Sướng thì sôi nổi hơn một chút, cùng Bạch Dật Thanh một xướng một họa. Cậu không biết Dung Nham có bị sốt hay không, nhưng cậu lại xấu hổ đến mức mặt nóng bừng.

Dung Nham buông cậu ra, giơ tay nhìn đồng hồ, nói với cậu: "Em ăn thêm một chút đi rồi chúng ta về."

An Ức gật đầu, cậu vừa đảo mắt thì bắt gặp ánh mắt khó phân biệt cảm xúc của Bùi Phương Trì, đối phương quay mặt đi, tựa như đang chăm chú nghe người kế bên nói chuyện.

Nướng đồ ăn thêm hai lượt nữa, vào thời khắc tan cuộc, An Ức vịn mép bàn đứng dậy, bụng dưới có chút âm ỉ đau. Dung Nham nhìn cậu, An Ức chỉ chỉ phòng rửa tay, nhẫn nhịn cơn đau ở bụng, giả vờ như không có chuyện gì chậm rãi bước đi.

Cậu vừa trở tay đóng cửa lại thì lập tức ôm bụng ngồi xổm xuống, cơn đau lần này không đến mức nghiêm trọng, chỉ là kéo dài hơn mấy lần trước.

Những cơn đau bụng liên tiếp khiến An Ức cảm thấy hoảng hốt không rõ nguyên nhân, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đoán rằng đồ ăn hôm nay không tiêu.

Sau khi cơn đau dịu đi, cậu cảm thấy mình đã ở đây quá lâu nên rửa tay và chuẩn bị ra ngoài.

Trong phòng không có ai, trên bàn chỉ có mấy món ăn nguội lạnh, trên lầu có tiếng nói chuyện, ngoài sân truyền đến tiếng cười lớn của Trình Sướng. Khi An Ức đi đến bên cửa sổ, thứ đầu tiên cậu nghe rõ là giọng nói của Bùi Phương Trì.

An Ức nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ bằng gỗ, hai người đứng dưới mái hiên chính là đôi bóng lưng mà cậu đã nhìn thấy vô số lần.

Gã hỏi Dung Nham: "Không phải trước đây cậu nói thích kiểu sân này nhất sao? Ngôi nhà này cũng được xây theo ý tưởng mà cậu nói, cậu có thích không?"

Gã nói, nếu như lúc đó tôi không rời đi thì bây giờ đã tốt hơn rồi, tôi không biết cậu ấy sẽ tìm cậu kết hôn.

Gã nắm lấy tay Dung Nham, giọng điệu cầu xin không ngừng lặp lại: Dung Nham, tôi hối hận rồi, tôi thực sự hối hận rồi.

Từ đầu đến cuối Dung Nham vẫn luôn giữ im lặng.

An Ức cảm thấy có cái gì đó đang làm mờ tầm nhìn của mình. Cậu quay người trở lại phòng rửa tay. Cậu đứng trước gương, ngay cả công tắc nước cũng không mở được, đầu ngón tay cậu run rẩy, đôi môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt đến khó tin.

Cậu vẫn luôn hiểu sai.

Tình yêu của Bùi Phương Trì đã bộc lộ từ lâu, nhưng cậu lại quá ngu ngốc khi cho rằng Dung Nham cũng như mình, sẽ không nhận được sự đáp lại cho ước muốn của mình.

Hóa ra mũi tên đơn phương chỉ có một người.

Cho nên việc Bùi Phương Trì có thái độ thù địch với cậu không phải là ảo giác.

Vậy thì Dung Nham sẽ...nghĩ thế nào?

Vừa nãy, vừa nãy cũng chỉ là để Bùi Phương Trì nhìn thôi sao?

Có tiếng gõ cửa, đầu óc An Ức hỗn loạn.

Dung Nham đang gọi cậu.

An Ức đáp lại, vội vàng dùng nước che đi nước mắt.

Bọn họ phải về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play