Lâm Tinh Trúc cảm thấy cơ thể mình cứng đờ.

Ban đầu cô nghĩ rằng Bạch Hi Anh phát ra tiếng động do cảm thấy khó chịu. Sau hai giây, Lâm Tinh Trúc nhanh chóng nhận ra đó là hậu quả của di chứng thuốc.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh Trúc đối mặt trực tiếp với tình huống khiến người ta bối rối như vậy, cô cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Cô mở điện thoại, lướt qua một cách vô thức, cố gắng chuyển sự chú ý của mình đi. Nhưng tiếng thở dốc trầm thấp, không thể xem thường, cứ như có linh hồn vậy, giống như một con rắn nước, lần mò vào tai cô.

Rất khó chịu.

Lâm Tinh Trúc nín thở, cố gắng kiềm chế bản thân.

Sau mười phút, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Bạch Hi Anh bước ra từ phòng vệ sinh với khuôn mặt không đổi, những giọt nước còn chưa khô trên mặt lướt qua mũi cao ngạo và môi đỏ bừng của cô, rơi xuống sàn.

Như một quả chín mọng, toàn thân toát ra cảm giác ẩm ướt.

Lâm Tinh Trúc vội vàng liếc qua, không dám nhìn nữa.

Cô luôn cảm thấy lúc này Bạch Hi Anh mang một sức hấp dẫn khó tả. Đặc biệt là sau khi một giờ trước đối phương nói ra những điều khiến người ta phải suy đoán.

Lâm Tinh Trúc vuốt qua màn hình điện thoại, không yên lòng tìm một chủ đề: "Hai ngày này có phải đã làm trễ nải công việc của cô không?"

Cô nhớ mang máng Bạch Hi Anh làm việc tại một văn phòng.

Bạch Hi Anh ngồi trên mép giường, tay vô tình đặt lên bên cạnh, lắng nghe Lâm Tinh Trúc nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ.

Có lẽ là do lướt qua ký ức hỗn loạn, cô nhẹ giọng nói: "Không có."

"Ngày thứ hai tôi mới chính thức nhận chức."

"À." Lâm Tinh Trúc chậm rãi gật đầu, ánh mắt vội vàng tránh khỏi vết đỏ trên ngón tay cô.

Sau khi nhìn đi chỗ khác, cô mới nhận ra vết đỏ này ở vị trí đó, vào thời điểm này, thật sự rất đáng ngờ.

"Bác sĩ nói, chỉ còn hai ngày nữa là cô có thể xuất viện, khi đó không ảnh hưởng đến công việc bình thường của cô." Lâm Tinh Trúc nhớ tới lời bác sĩ, quan tâm nói.

Bạch Hi Anh nhìn cô, với một sự nghi hoặc gần như trong sáng: "Tại sao cô không nhìn tôi?"

Lâm Tinh Trúc cúi đầu suốt cuộc trò chuyện, ánh mắt của họ chưa từng gặp nhau.

Cái cách cô tránh né không kịp khiến Bạch Hi Anh có phần bất ngờ.

Lâm Tinh Trúc vô ý thức ngẩng đầu, và quả nhiên nhìn thấy một gương mặt đẹp. Hình ảnh trong suốt, trong vắt lại nhuốm một sắc đỏ rực rỡ, vẽ nên một vẻ đẹp mê hoặc.

Thật đáng tiếc, vẻ đẹp này dường như chỉ để người mù chiêm ngưỡng. Lâm Tinh Trúc hỏi lại một cách nghiêm túc: "Tại sao tôi nhất định phải nhìn cô?"

Cô gõ bàn một cái, toát ra một khí chất ôn hòa, không hề nguy hiểm, nhưng lời nói lại rất thản nhiên: "Tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là nạn nhân và người đền bù, ngoài ra, tôi không có nghĩa vụ phải nhìn thẳng vào cô, phải không?"

Bạch Hi Anh bỗng nhiên cười: "Không phải là nạn nhân và người đền bù."

Lâm Tinh Trúc: "Ừ?"

Bạch Hi Anh từ tốn nói: "Nếu như điều chỉnh một chút, đó là quan hệ giữa nạn nhân và thủ phạm."

Lúc này, khuôn mặt cô đỏ bừng, mang một loại hương vị đặc biệt, nhưng không làm giảm bớt phong thái của cô.

Lâm Tinh Trúc chăm chú nhìn cô, và ngoài ý muốn phát hiện ra mình lại bị hấp dẫn bởi khí chất Bạch Hi Anh.

Trong lòng cô bỗng dưng nảy sinh một suy nghĩ hoang đường.

Đây quả thật là Bạch Hi Anh trong sách sao?

Lâm Tinh Trúc điều chỉnh tư thế ngồi, cong khuỷu tay dựa vào cằm, trong khi giơ tay nhấc chân toát ra một vẻ ung dung tự tại, "Vậy thì sao?"

Cô hỏi, vậy thì sao?

Dù là thủ phạm chứ không phải nạn nhân, điều đó lại có liên quan gì?

Bạch Hi Anh từ trong ánh mắt lơ đãng của cô rút ra câu trả lời này, rất không muốn mất mặt.

Chưa kể dựa vào quyền lực của gia đình Lâm bây giờ, Bạch Hi Anh không có nơi nương tựa không thể làm gì được. Chỉ nói về chính Lâm Tinh Trúc, cô tình cờ xuyên không, tiếp nhận cơ thể này và mọi mối quan hệ xã hội của nó, bao gồm cả quả báo mà cô phải chịu. Lâm Tinh Trúc tự nhậnminfh  là người tốt, vì vậy không vi phạm ranh giới cuối cùng của mình, cô sẵn lòng cứu giúp hết sức, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô có thể để đối phương tùy tiện muốn làm gì thì làm.

Nếu như Bạch Hi Anh muốn dựa vào sự áy náy của cô để ép buộc cô, thì Lâm Tinh Trúc có thể trực tiếp nói rõ rằng điều này không thể thương lượng.

Lâm Tinh Trúc cười khẽ một tiếng, "Vì vậy cô thấy, bây giờ cô cần làm, là lợi dụng khi tôi vẫn còn kiên nhẫn và đủ áy náy, mau chóng đưa ra yêu cầu đền bù của mình đi." Chứ không phải tiêu xài sự áy náy mà cô cũng không có nhiều.

Lần này, cô trực tiếp nhìn vào mắt Bạch Hi Anh.

Đối phương có đôi mắt đen láy, ban đầu nên rất có thần, nhưng không hiểu sao bao quanh bởi một lớp sương mù, mỏng manh phủ trên mắt, để lộ một sự u ám khó nói.

Bắt gặp ánh mắt hoài nghi trong đáy mắt Lâm Tinh Trúc, Bạch Hi Anh đột ngột cười một tiếng.

Nụ cười này, trong nguyên tác được mô tả rõ ràng hóa thành từ ngữ.

"Tôi biết." Bạch Hi Anh trả lời khéo léo, thu lại mọi vẻ đâm thấu, "Chỉ là đền bù tôi vẫn chưa nghĩ tới."

Lâm Tinh Trúc không đưa ra ý kiến.

Bạch Hi Anh tiếp tục mở miệng, ba ngày qua lần đầu tiên quan tâm người khác, "Bạn bè của tôi, thật sự không có chuyện gì sao?"

Lâm Tinh Trúc biết bạn bè trong miệng cô là người mà nguyên thân đặc biệt thiết lập để lừa cô vào mưu kế, vào buổi tối đó cô đã để người thả họ ra đi.

"Họ đã đi rồi." Lâm Tinh Trúc nâng cằm tinh xảo, "Nếu cô không tin, có thể gọi điện thoại hỏi một chút."

Bạch Hi Anh lấy ra điện thoại, ngẩng đầu cười với cô, có vẻ ngượng ngùng nhưng động tác tay lại không chút do dự, gửi tin nhắn cho những người bạn cùng phòng.

Lâm Tinh Trúc trước khi đi, vô tình liếc qua giao diện trò chuyện trên màn hình, thấy một chuỗi vòng tròn màu trắng.

Cô trong lòng hơi chột dạ.

Lâm Tinh Trúc rời khỏi công ty khi trời đã tối, ánh mây chiều lấp lánh, mặt trời lặn tạo nên ánh sáng lẫn lộn rực rỡ.

Sau khi giải quyết một đống rắc rối mà nguyên thân để lại, cô vui vẻ đi đến một nhà hàng mà nguyên thân từng nhớ tới trong ký ức.

Sau khi thưởng thức bữa tối, Lâm Tinh Trúc không quên Bạch Hi Anh, cô đặt thêm một phần bữa tối hơi thanh đạm, để người phục vụ đóng gói cẩn thận.

Đây cũng là lúc để cải thiện bữa ăn cho Bạch Hi Anh.

Lâm Tinh Trúc một tay cầm điện thoại, tay kia xách hộp cơm, bước ra khỏi nhà hàng mà không chớp mắt.

"Lâm Tinh Trúc."

"Tôi nói Lâm Tinh Trúc, cô không thấy tôi sao?"

Lần này cuối cùng Lâm Tinh Trúc dừng bước, quay đầu lại nghi ngờ nói: "Cô đang gọi tôi à?"

Người phụ nữ cao gầy, tao nhã đó có vẻ khá giận dữ, mang theo sự thù địch không che giấu: "Không phải sao? Cô chẳng lẽ còn trẻ mà quên mất chuyện quá khứ hay sao?"

Lâm Tinh Trúc im lặng.

Từ trong trí nhớ biết được, "chuyện quá khứ" mà người phụ nữ kia nói có vẻ như là khi Lâm Tinh Trúc còn nhỏ, đã bị cám dỗ bởi vẻ ngoài của người này và nài nỉ người ta chú ý đến mình.

Nhưng có vẻ như là vì sự trùng hợp, người kia thẳng thừng từ chối Lâm Tinh Trúc. Nếu không phải vì tính cách phong lưu của đối phương, dựa vào ngoại hình của Lâm Tinh Trúc ban đầu, bọn họ thực sự có thể xảy ra một mối quan hệ mập mờ.

Người phụ nữ đó lông mày nhếch lên, miệt thị: "Cô có vẻ quên bài học cũ, người đó, cô cũng xứng đụng?"

Lâm Tinh Trúc im lặng, cô nhìn người phụ nữ rõ ràng không phải gu thẩm mỹ của mình, đó là Kiều Tử Câm, suy nghĩ một chút, nói: "Cô đang nói về chính mình à?"

Kiều Tử Câm liếm môi, nói đùa: "Co͍i như cô tự hiểu đi."

Nhưng rõ ràng không chỉ là Kiều Tử Câm, điều này Lâm Tinh Trúc biết rất rõ.

Bởi vì lúc này đứng trước mặt cô, người phụ nữ kiêu kỳ lộng lẫy, là một nhân vật không tệ trong nguyên tác, theo trình tự quan hệ phát sinh, độc giả gọi cô ta là nhân vật công hai.

Công hai này, lý do mà cô ta nổi tiếng trong đội hình cường là không chỉ vì cô ta xuất hiện sớm, mà là vì trên người cô ta có một đặc điểm mà không ai có.

Đó là, thích ngược đãi, thích hưởng thụ cảm giác làm nhục người khác.

Người như thế, kết hợp với khuôn mặt, thu hút một nhóm lớn độc giả đam mê bị ngược đãi.

Hơn nữa, người đó dường như còn có một số quá khứ bi thảm, điều này làm nhân vật này càng có sức hút mạnh mẽ.

Nhưng Lâm Tinh Trúc rất khó chịu với loại này..., mùi máu tanh, cô cũng không hứng thú với quá khứ bi thảm của người đó.

"Tôi nghĩ, là tôi lúc nào đã cho cô ảo giác là tôi vẫn thích cô rồi?" Lâm Tinh Trúc nghiêng đầu, không sợ hãi nói.

Đây là cách nói rằng cô hiện tại ghét bỏ người này.

Kiều Tử Câm mắt híp lại, nguy hiểm lóe lên.

Lâm Tinh Trúc cúi đầu nhìn qua hộp cơm, lo lắng quay về muộn sẽ khiến bệnh nhân đói, huống chi cô cũng không hứng thú với Kiều Tử Câm rõ ràng có vấn đề về đầu óc.

Cô lùi lại một bước, "Thức ăn sắp lạnh rồi, tôi đi trước một bước."

Nói xong cô liền không chút do dự quay người rời đi.

Kiều Tử Câm đứng yên tại chỗ, theo dõi bóng lưng của cô.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên logo độc đáo trên túi tay của cô.

Tin đồn có vẻ là thật.

Lâm Tinh Trúc thật sự đã đưa Bạch Hi Anh vào bệnh viện.

Kiều Tử Câm không kiềm chế được suy nghĩ, lúc này Bạch Hi Anh sẽ như thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, cô ta cảm thấy tức giận, khuôn mặt lạnh như băng.

Lúc này Bạch Hi Anh sẽ ra sao?

Toàn thân phản kháng, gương mặt đầy mâu thuẫn.

- -------------------------------------

Lâm Tinh Trúc nhíu mày, "Cô có chuyện gì?"

Cô chỉ đi ra ngoài một chuyến, tại sao Bạch Hi Anh lại trở thành như vậy?

"Tôi đột nhiên nhận ra, tôi bị biểu hiện của cô làm mờ mắt." Bạch Hi Anh nói lạnh lùng.

Cô dường như mới phản ứng được, mình không nên đối với kẻ thủ ác đối đãi một cách bình tĩnh, thậm chí vẻ mặt ôn hòa.

Lâm Tinh Trúc: "?"

Bạch Hi Anh: "Tôi vừa tỉnh dậy, cô đã biểu hiện thỏa đáng trầm ổn, từ trên xuống dưới an bài tốt bệnh viện hết thảy, lưu lại chăm sóc tôi, thậm chí biểu hiện ra thành tâm ăn năn, cực lực bày ra ý tứ bồi thường."

Cô mô tả lại những hành động  Lâm Tinh Trúc đã làm trong những ngày này.

Nghe vậy, Lâm Tinh Trúc không nhịn được nói: "Cái đó, không phải biểu hiện, tôi chính là thành tâm ăn năn."

Bạch Hi Anh không quan tâm, tiếp tục nói: "Tôi vừa tỉnh dậy, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, không kịp phản ứng, bị kích thích sinh ra  phản ứng kì lạ, trở nên không giống bản thân."

Điều này đúng thật. Lâm Tinh Trúc gật đầu liên tục.

Bạch Hi Anh nói một cách tỉnh táo: "Ngay khi cô vừa đi ra ngoài, tôi đột nhiên suy nghĩ kỹ và hiểu ra hết thảy, chuyện này bản chất là lỗi của cô, cô giấu diếm và gây sự trước, dù cô có bồi thường thì sao? Đó là điều cô phải làm!"

Sau khi nói xong câu cuối, cô hơi kích động, tâm trạng dao động khiến ngực cô phập phồng, khuôn mặt nhỏ không được nuôi dưỡng hai ngày nhanh chóng đỏ bừng, toát ra vẻ thần thái đặc biệt.

"Cái này tôi không ăn, không cần cô mèo khóc chuột giả từ bi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play