Quả nhiên, khi Tiểu Quỳ đang giúp nàng búi tóc, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nhu tần nương nương, hôm nay là ngày các phi tần tụ họp, nghe nói Hoàng thượng cũng sẽ đến.” 

Sơ Tửu Tửu đang gật đầu được một nửa, khi nghe Hoàng thượng cũng sẽ xuất hiện, lập tức khựng lại. 

Hành tung của Hoàng thượng vốn không thể đoán biết, huống chi tính cách của đại phản diện lại thất thường, dùng những biện pháp độc ác để miêu tả hắn cũng đã là điểm tô làm đẹp. 

Người như vậy làm sao có thể để người khác biết được? Biết cũng chẳng ai dám tiết lộ hoặc… không có cơ hội để tiết lộ. 

Tì nữ thiếp thân của nàng chắc chắn đã thật sự nghe được “tin tốt” này, không phải là lời để dỗ dành nàng. 

Vậy chỉ còn một khả năng, đó là đại phản diện cố ý phát ra tin tức, muốn xem màn kịch gió tanh mưa máu. 

“Nhu tần nương nương?” Khi nói đến khả năng Hoàng thượng sẽ xuất hiện, Tiểu Quỳ phát hiện biểu cảm của Nhu tần nương nương giật mình khựng lại, bộ dáng có vẻ… khổ sở không thể nói sao? 

Sơ Tửu Tửu nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu nói: “Ừ, bản cung rất vui mừng.” 

Tiểu Quỳ: “…” Nhìn không giống như đang cảm thấy vui vẻ, mà lại giống như bị hoảng sợ…

Sơ Tửu Tửu xuất thần nhìn mỹ nhân phản chiếu trong gương đồng, thực ra cảm thấy rất đau đầu, có vẻ như hôm nay sẽ không thiếu một chút tinh phong huyết vũ rồi. 

Đối mặt với nguy hiểm không lường trước, nàng chỉ muốn nằm xuống và buông xuôi, nhưng nhiệm vụ liên quan đến mạng sống của mình có thể đến bất cứ lúc nào, muốn sống sót thì phải vực dậy tinh thần. 

Ngoài Lệ Phương điện, lá thu rơi đầy, có cung nữ đang quét dọn những chiếc lá vàng rực rỡ trên mặt đất. 

Sơ Tửu Tửu bước từng bước nhỏ ra khỏi Lệ Phương điện, sau lưng có Tiểu Quỳ đi theo, còn Tiểu Lan, một tì nữ thiếp thân khác, bị nàng bỏ lại trong điện. 

Sắp tới “chiến trường”, mang theo quá nhiều người dễ bị tính kế, nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng có thể bảo toàn được mạng sống của một người. 

Còn về lý do chọn Tiểu Quỳ, là vì Tiểu Lan có phần nhút nhát, ngược lại Tiểu Quỳ trông có vẻ thận trọng hơn nhiều, nếu có việc gì xảy ra, nói không chừng nàng ấy còn giúp được. 

Thời tiết đầu thu, Sơ Tửu Tửu với mái tóc đen được búi thành kiểu tóc lộng lẫy, lộ ra gò má ngọc và đôi môi như cánh hoa, đôi mắt như nước hạnh, mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, mềm mại và bay bổng, khiến làn da trắng như tuyết của nàng nổi bật như bông hoa sau mưa, kiều diễm ướt át.

Ai nhìn thấy cũng phải thốt lên rằng, nữ tử này quả là một báu vật trời sinh. 

Bước chân nàng khẽ khàng, nhưng tốc độ lại nhanh chóng. 

Trong buổi tụ họp của chúng phi tần, lại ở trong hậu cung đầy rẫy nguy hiểm như thế này, để an toàn, đến sớm vẫn tốt hơn. 

Càng đến muộn thì càng có nhiều phi tần tụ họp, đến trễ chỉ khiến mình bị người khác nắm thóp nhược điểm, chỉ có hại chứ không có lợi. 

Sơ Tửu Tửu chỉ có thể hành động cẩn thận, về việc chơi mưu kế, nàng chắc chắn không thể đấu lại những người bản địa thời cổ đại này, chỉ có thể cố gắng tránh bị gây sự. 

Chỉ thấy nàng một đường tay áo phấp phới, theo trí nhớ trong đầu nhanh chóng tiến về phía Ngự Hoa Viên. 

Tiểu Quỳ theo sau nàng, biểu cảm có phần ngạc nhiên, Nhu tần nương nương bình thường luôn thích để đến khi các phi tần gần đủ mới khoan thai mà đến.

Hôm nay… có lẽ nàng là người đến sớm nhất. 

Quả nhiên, khi Sơ Tửu Tửu không ngừng bước chân đến một đình viện nào đó trong Ngự Hoa Viên, chỉ có hai vị tài nhân đến trước nàng. 

Việc nàng muốn đầu độc tì nữ của Lý tài nhân đã sớm được lan truyền rầm rộ, hai vị tài nhân vừa thấy nàng, ngay lập tức cảm thấy bất ngờ vì nàng đến sớm, sau đó ngôn ngữ cơ thể của các nàng ta thể hiện sự kiêng kỵ, dù sao cũng không ai muốn bị Nhu tần chú ý. 

“Tần thiếp bái kiến Nhu tần nương nương.” 

Hai vị tài nhân đồng thanh hành lễ với nàng, Sơ Tửu Tửu nở một nụ cười nhạt: “Hai vị muội muội đến sớm thật.” 

Nàng vừa nói vừa ngồi xuống ghế gỗ trong đình, đôi giày này đi khá mỏi chân, nàng tạm thời chưa quen. 

“Tần thiếp rảnh rỗi không có việc gì, nên đến sớm.” Tuy tài nhân cười, nhưng nhìn kỹ thì thấy rõ ràng là ngoài cười trong không cười. 

Một tài nhân khác đứng bên cạnh không lên tiếng, rõ ràng không muốn có quá nhiều giao tiếp với Sơ Tửu Tửu. 

Sơ Tửu Tửu dĩ nhiên nhận ra hai vị tài nhân đang xa lánh mình, trong lòng nàng rất vui, mong rằng các phi tần trong hậu cung đều có thể tránh xa nàng. 

Nàng giả vờ không biết, gật đầu với tài nhân, quay mặt sang ngắm cảnh đẹp của Ngự Hoa Viên. 

Hai tài nhân trước mắt này, trong nguyên tác thậm chí không được nhắc đến, hậu cung của đại phản diện có quá nhiều phi tần, ngay cả nàng, nữ phụ độc ác này, cũng chỉ sống đến một nửa cốt chuyện đã phải đi nhận cơm hộp.

Một lúc sau, lần lượt có nhiều phi tần đến, đều là các phi tần cấp bậc dưới quý nhân. 

Mỗi bước mỗi xa

Đa số những người này trong nguyên tác thậm chí không có tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play