Sơ Tửu Tửu ăn gần xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện đám phi tần đã rời đi một nửa.

[Vậy ta cũng nên đi thôi.]

Mỗi bước mỗi xa

Khang tần biết nàng thích ăn món thịt kho tàu, sáng nay đã sai người làm một phần, vẫn còn đang hâm nóng trong nồi.

“Nhu phi nương nương, hôm nay thần thiếp đã sai người làm một nồi thịt kho tàu, lát nữa sẽ để tì nữ mang qua cho ngài.”

Sơ Tửu Tửu đôi mắt sáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khang tần: “Bản cung cảm kích vô cùng, Khang tần thật quá tốt mà.”

[Còn đẹp nữa, người đẹp tâm tốt, ai mà không thích!]

Khang tần bị lời khen chân thành của nàng làm cho đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Nhu phi nương nương quá khen rồi, thần thiếp không tốt như ngài nói vậy.”

“Tỷ còn tốt hơn những gì bản cung nói, không thể khiêm tốn như vậy được.” Sơ Tửu Tửu rất quý mến nàng ta, trong nguyên tác, kết cục của Khang tần cũng khá bi thảm, nàng ta không muốn tham gia vào cung đấu nhưng thường xuyên rơi vào tình huống nguy hiểm, để giữ vững vị trí sống được an ổn, không thể không tham dự vào đó.

Khang tần có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, biết được nàng rất chân thành, lời nói không có gì nghi ngờ, lập tức khiến Khang tần xấu hổ đến mức lúng túng.

Nghi tần ở bên cạnh: “…” Thì ra ban thưởng của Hoàng thượng còn không bằng nồi thịt kho của Khang tần, nhìn xem nàng vui mừng chưa kìa.

Sơ Tửu Tửu thật sự không mấy hứng thú với vàng bạc trang sức mà đại phản diện thưởng cho, nàng ở trong cung không cần dùng nhiều tiền, chỉ thỉnh thoảng thưởng cho người khác, cần phải tiêu chút tiền lẻ, bạc vụn gì đó.

Thăng cấp phi vị, nàng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là từ Nhu tần đổi thành Nhu phi, những thứ khác tạm thời không có gì thay đổi.

Sơ Tửu Tửu vừa nghe đến thịt kho, lập tức không ăn bánh nữa, thẳng thắn nói muốn về trước.

Trong Thống Hòa điện, chỉ còn lại chưa đến mười phi tần vẫn ở lại, sau khi Sơ Tửu Tửu rời đi.

Huệ tần mười phần châm chọc: “Có vẻ như là không thể chờ đợi để trở về điện tiếp chỉ.”

Giai tần muốn cười: “Ta thấy là không nhất định.”

Nghi tần không nhanh không chậm nói ra chân tướng: “Nàng ấy đâu phải chạy về để tiếp chỉ? Rõ ràng là để ăn thịt kho.”

Một vài phi tần nghe vậy, dùng khăn thơm che mặt, cười đến cong cả mắt, cả hậu cung cũng không có phi tử nào yêu thích món ngon như Nhu phi.

Huệ tần cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, mỗi lần nàng ta muốn cung đấu, muốn gây rắc rối cho Sơ Tửu Tửu, vừa mới bắt đầu đã như một cú đ.ấ.m vào bông, căn bản không thể nào đấu lại được.

Tại một nơi trong hoàng cung, Lệ phi vội vã đuổi theo Hoàng thượng.

Trên kiệu, Hàn Sở mắt vẫn chưa nâng: “Có chuyện gì?” Giọng điệu lạnh lùng khiến Lệ phi cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Lệ phi nhận ra sự không vui của hắn, sợ hãi đến mức tay run rẩy, nhưng nam nhân trước mặt lại không hề thương hương tiếc ngọc, đối với sự lo âu thấp thỏm của nàng ta thì làm như không thấy.

“Hồi Hoàng thượng, là chuyện liên quan đến Nhu phi.” Lệ phi cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, vẫn muốn “tố giác” Sơ Tửu Tửu.

Hàn Sở từ từ nhấc mí mắt, lạnh giọng thong thả: “Nhu phi?”

“Vâng, Hoàng thượng, thần thiếp muốn tốc giác Nhu phi đã âm thầm mua độc sâm, không biết có âm mưu gì, nhưng độc sâm ngoại trừ chỉ có thể hại người, thần thiếp không nghĩ ra được tác dụng nào khác.”

Lý công công hít một hơi: Độc sâm! Đồ này cho dù không nguy hiểm đến tính mạng cũng rất hại sức khỏe.

Hàn Sở gõ tay xuống tay vịn, lực đạo mạnh hơn bình thường, âm thanh “đục đục” vang lên khiến người ta lo lắng sợ hãi, giống như bùa đòi mạng.

“Thần thiếp không muốn có phi tần nào bởi vì vậy mà trúng độc, khẩn cầu Hoàng thượng phái người theo dõi Nhu phi, nếu Nhu phi thật sự có ý định làm chuyện thương thiên hại lý, còn cầu Hoàng thượng hãy trừ hại cho hậu cung!”

Lệ phi quỳ xuống, trông có vẻ thật sự đang lo lắng cho đám phi tần trong hậu cung.

Sự yên tĩnh lúc này, khiến cho đám thái giám và Lý công công đứng chờ ở đây toát mồ hôi lạnh.

Lệ phi toàn thân căng thẳng, không biết vì sao, sát khí dày đặc dường như bao quanh nàng ta.

Ngay lúc đó, một chủ một tớ vội vã đi qua con đường bên cạnh.

[Thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu của ta, thịt kho tàu thơm ngon ta tới đây… hì hì.]

Hàn Sở: “…”

Lệ phi: “…”

Lý công công cạn lời ngẩng mặt lên trời: Thương thiên hại lý? Dựa vào nàng sao??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play