Hân mỹ nhân còn thấy lạ, hôm nay âm thanh kỳ quái của Nhu tần lại không vang lên, không biết có phải vì nàng đứng xa quá không?

[Cuối cùng cũng đến, bánh ngọt và trà chắc cũng sắp được mang lên rồi? Không biết bánh ngọt lúc này có còn ngon không.]

Hân mỹ nhân còn đang thắc mắc, thì đúng lúc đó tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu vang lên.

Lý công công đi ngang qua bên cạnh Sơ Tửu Tửu, bất ngờ cảm thấy nghe thấy tiếng lòng của Nhu tần, cảm giác cũng quen thuộc, có lẽ là khi nàng thỉnh an ở Dưỡng Tâm điện, bị nàng đầu độc riết quen.

Hàn Sở ngồi lên long ỷ, ánh mắt nhìn xuống toàn bộ Thống Hòa điện, dù cho hắn đẹp như thần đế, nhưng khí thế không giận mà uy vẫn khiến người khác phải sợ hãi.

“Miễn lễ, đều ngồi đi.”

Đám phi tần đứng dậy, Sơ Tửu Tửu ngồi lại vị trí vừa rồi, mắt nhìn quanh: [Chắc sắp có đồ ăn rồi chứ?]

Hôm nay nàng chưa ăn sáng, giờ đang đói bụng “hội nghị”.

Cách không xa nàng là Lệ phi: “…” Chỉ biết ăn! Hoàng thượng không mị lực hơn chút thức ăn đó sao?!

Hàn Sở liếc mắt ra hiệu cho Lý công công, Lý công công lập tức hiểu ý, giọng nói bén nhọn vang lên: “Ban thưởng trà bánh cho các vị phi tần.”

Sơ Tửu Tửu thẳng lưng: [Hắn cũng biết điều đấy, cuối cùng không cần phải đói bụng để hội nghị nữa.]

Bên cạnh, Nghi tần lần đầu tiên nghe thấy tiếng lòng của nàng, chăm chú quan sát Sơ Tửu Tửu một lượt, xác nhận vừa rồi nàng không nói gì, giờ lại nghe thấy, Nghi tần kỳ lạ quan sát nàng thêm lần nữa… Nhu tần không mở miệng, vậy mà âm thanh đó từ đâu ra? Nghe xác thật chính là âm thanh của Nhu tần.

Đúng lúc đó, ánh mắt của Khang tần hướng về phía nàng, tầm mắt Nghi tần hoài nghi đánh giá Sơ Tửu Tửu, bị Khang tần bắt gặp.

Nghi tần tự nhiên mỉm cười gật đầu với nàng ta, Khang tần cũng vậy, chỉ có điều người sau đã xác định, hầu hết đám phi tần trong hậu cung đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Nhu tần.

Sơ Tửu Tửu hoàn toàn không phát hiện ra Nghi tần đang chăm chú nhìn mình nhiều lần, ánh mắt lại hướng về những chiếc bánh ngọt được bày trên bàn, đủ loại bánh ngọt, tinh tế mà vẫn giữ được hương vị ngọt ngào.

Dễ dàng mê hoặc trái tim mê ăn uống của Sơ Tửu Tửu, khi trà được mang lên, nàng không cần tì nữ, tự mình đưa tay rót.

Sơ Tửu Tửu không chút khách khí, cầm một miếng bánh ngọt vàng rực, cắn một miếng nhỏ, rồi nhấp một ngụm trà.

[Thơm, quá thơm.]

Khi nàng định cắn thêm một miếng, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, giương mắt lên nhìn…

Hầu hết ánh mắt của đám phi tần trong Thống Hòa điện đều đổ dồn về phía nàng, bao gồm cả Hàn Sở trên long ỷ, con ngươi tối đen lặng lẽ nhìn nàng đang thưởng thức.

Sơ Tửu Tửu: “?”

[Nhìn ta làm gì? Không được ăn à?]

Nàng mê mang chuyển ánh mắt từ đám phi tần sang Hàn Sở, nam nhân im lặng chuyển tầm mắt đi.

Sơ Tửu Tửu thấy phản ứng của hắn, đoán rằng không có vấn đề gì, mà bánh ngọt và trà đã để trên bàn, không ăn thì làm gì?

Biết rằng sẽ không vì ăn bánh mà bị phạt, Sơ Tửu Tửu càng không khách khí, tận tình ăn uống.

Không ít phi tần thấy đói bụng, lại muốn giữ hình tượng trước mặt Hoàng thượng, nên không biết có nên ăn hay không, đang rối rắm.

Lệ phi thấy trong toàn bộ Thống Hòa điện, chỉ có mình nàng ăn bánh ngọt uống trà, thoải mái tự nhiên, phải chăng nàng đến đây chỉ để ăn bánh?

“Nhu tần muội muội ăn trông thật ngon miệng, bản cung còn tưởng Nhu tần muội muội là đến để ăn chứ.” Lệ phi làm sao có thể không nhân cơ hội “đâm” Nhu tần một nhát.

Mỗi bước mỗi xa

Nghi tần lập tức nhìn sang Sơ Tửu Tửu, nàng… có phải đã đắc tội nghiêm trọng với Lệ phi không? Không tiếc tổn hại hình tượng trước mặt Hoàng thượng, cũng phải giăng bẫy cho Nhu tần.

Sơ Tửu Tửu nhấp một ngụm trà: “Lệ phi nương nương nói không sai, lễ Phong Thực ự nhiên là để tôn trọng công sức lao động vất vả của dân chúng, thưởng thức từng chút một, không lãng phí chút nào, là sự tôn trọng tối thiểu đối với sự vất vả của muôn dân.”

[Cũng không phải ta nói suông đâu, từ nhỏ ta chưa bao giờ lãng phí một hạt gạo nào.]

Lệ phi dù thế nào cũng không ngờ rằng nàng lại có thể đạt đến độ cao này! Một lúc quên mất việc quản lý biểu cảm, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Khang tần cùng Hân mỹ nhân và đám phi tần khác nhìn nàng bằng ánh mắt có vài phần kính trọng, lời này nói rất hay, sau khi nghe tiếng lòng của Nhu tần, mới biết đó chính là tiếng lòng thật sự của Nhu tần, không phải chỉ là lời xã giao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play