Mọi người đứng quanh Hàn Sở, vây kín trong sân, nhìn hai thị vệ đào đất trồng hoa ra.

Lý công công bên cạnh nhẹ nhàng khuyên: “Hoàng thượng, ở đây bụi đất lớn, sợ sẽ làm ngài ngạt thở.”

“Không sao.” Hàn Sở từ chối đề nghị của ông ta, không có ý định di chuyển.

“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công đành phải lui ra.

Lúc này, một giọng nói không ăn nhập gì lại vang lên: [Một nam nhân trưởng thành, sao lại mỏng manh như vậy.]

Khiến mọi người có mặt lại nơm nớp lo sợ, Lý công công nhiều lần nghĩ rằng Nhu tần sẽ bị Hoàng thượng ra lệnh lôi ra ngoài xử lý, không ngừng ngạc nhiên vì nàng mạng lớn như vậy.

Hàn Sở đối diện với lời châm chọc của nàng, như gió thoảng qua tai, không sầu không giận.

Sau một lúc, hai thị vệ đã đào đi đào lại, vẫn không đào ra thứ gì.

Huệ tần cảm thấy hơi khẩn trương, sợ rằng thật sự không tìm thấy gì, thầm trách mình nên đào đồ vật trước, rồi mới báo với Hoàng thượng sẽ ổn thỏa hơn.

Mọi người vây quanh trong sân, chờ đợi mãi, đất gần như đã chất thành đống nhỏ, mà vẫn không thấy bóng dáng đồ vật.

Huệ tần: “…” Rốt cuộc đã chôn sâu đến mức nào…

Những người khác: “…” Chôn cái gì vậy? Đào sâu như vậy mà vẫn chưa thấy.

Tiểu Lan đứng phía sau, lo lắng lại sợ hãi xoa xoa hai tay.

Sơ Tửu Tửu nhìn thấy thì ngáp dài: [Vẫn là Tiểu Lan làm việc đáng tin, chôn thật sâu.]

Người khác nghe thấy, rõ ràng là Nhu tần đã sai tì nữ thiếp thân của mình chôn đồ vật.

Hàn Sở lười biếng ngẩng mắt nhìn về phía nàng.

Đúng lúc nàng đang che miệng đánh ngáp, sáng dậy sớm quá, giờ nhìn người khác đào đất như đang bị thôi miên.

Vừa mới giương mắt lên, đôi mắt đẹp trong suốt như nước của nàng đã chạm phải ánh mắt tối đen lạnh lùng của Hàn Sở, khiến nàng cả kinh giật mình, vội vàng rũ mắt nhìn xuống.

May mắn là một lúc sau, khi nàng nhìn về phía Hàn Sở, đối phương đã chuyển ánh mắt đi.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần đã đào được một chiếc túi hương.”

Trên túi hướng dính bụi đất, “mặt mũi bẩn thỉu” lộ diện trước mặt mọi người.

Mọi người đứng vây quanh trong sân thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng đào được, lần đầu tiên thấy hại người mà lại chôn túi hương sâu như vậy, không biết độc có thể từ trong đất bay ra được hay không nữa.

Một thái giám dùng khăn tay bày ra, để thị vệ đặt túi hương vào trong đó.

Lý công công tất nhiên không để chiếc “túi hương độc” lại gần Hoàng thượng, ra hiệu cho thái giám cầm túi hương đứng xa một chút.

Hàn Sở nhìn qua chiếc túi hương, mặc dù nó bị bụi đất làm bẩn, nhưng chữ viết trên đó vẫn rất rõ ràng.

Mỗi bước mỗi xa

Trên túi hương viết ba chữ “túi hương độc”, không ít phi tần cũng nhìn thấy, đều sợ hãi lùi lại một bước.

Hàn Sở không biểu lộ vui giận: “Tuyên Hồng thái y vào điện.”

“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công lập tức phân phó mời Hồng thái y vào Vũ Hoa điện.

Trong Vũ Hoa điện, giờ đây “chứng cớ vô cùng xác thực”, Huệ tần khóc như hoa lê trong mưa, nhưng không nói một chữ nào, chỉ giấu nỗi uất ức trong nước mắt, khiến mọi người cảm nhận được sự uất ức và bất lực của nàng ta, đồng cảm và muốn làm chủ cho nàng ta.

Sơ Tửu Tửu đứng bên cạnh cúi thấp đầu, chờ thái y vào điện kiểm tra túi hương, nhưng tiếng khóc của Huệ tần quá có tiết tấu, kích thích DNA của cô.

Huệ tần khóc rất hăng say, cũng phát ra tiếng khóc hu hu.

Nào ngờ bên cạnh lại vang lên tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu: [Ồ ố ô… Ồ ố ô… Ồ ố ô... Kết nối trái tim của ngươi thành một chuỗi, kết nối một cây cỏ ba lá, kết nối một trái tim đồng điệu…]

Hàn Sở: “…”

Lệ phi và Hân mỹ nhân cùng đám phi tần khác: “…” Đến lúc này mà nàng còn cất tiếng hát cho được.

Huệ tần: “…” Tiếng khóc bị nghẹn lại, không biết phải làm sao, tức giận…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play