Tiểu Lan cố gắng lấy hết can đảm: “Nô tì đã lâu không thi triển khinh công, không biết có thể thuận lợi trèo tường hay không.” Nàng ấy lo lắng, càng sợ nương nương ghét bỏ nàng ấy công phu kém.

Nào ngờ Sơ Tửu Tửu vừa nghe thấy, kích động nắm lấy cánh tay Tiểu Lan, đôi mắt xinh đẹp mở to: “Khinh công?! Ngươi còn biết khinh công ư?!”

Tiểu Lan ngại ngùng gật đầu: “Biết một chút.”

Sơ Tửu Tửu ngay lập tức nhìn nàng ấy với ánh mắt ngưỡng mộ: “Ngươi thật lợi hại!” Nói xong, còn kèm theo tiếng vỗ tay.

Tiểu Lan cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Nô tì… Nô tì không lợi hại như nương nương nói.”

“Biết khinh công đã rất lợi hại rồi.” Sơ Tửu Tửu thì thầm bên tai nàng ấy.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lan được người khác khen như vậy, lại còn là từ chủ tử của mình, cảm xúc vừa phấn khích vừa cảm động, dần dần bị ánh mắt ngưỡng mộ của Sơ Tửu Tửu làm cho lạc lối.

Tiểu Quỳ đứng bên cạnh nghe rõ cuộc trò chuyện của chủ tớ hai người: “…” Lặng lẽ quay đi.

Vì thế vào một đêm tối trời gió lớn, Sơ Tửu Tửu tiễn Tiểu Lan ra khỏi cửa điện, Tiểu Lan lúc sắp ra cửa, chân bước chần chừ quay lại nhìn thoáng một lần.

Sơ Tửu Tửu vẫy tay với nàng ấy, bảo nàng ấy yên tâm thực hiện “nhiệm vụ”.

Tiểu Lan cắn răng quay đầu bước ra khỏi cửa điện, nàng ấy nhất định sẽ không phụ lòng tin của nương nương, cánh cửa điện bị đẩy ra “ba” một cái rồi đóng lại, phát ra tiếng động lớn trong đêm tối tĩnh mịch, làm cho những chú chim trên cây xung quanh bay đi.

Tiểu Quỳ: “…”

Nàng ấy vừa quay người lại…

Mỗi bước mỗi xa

Sơ Tửu Tửu nở nụ cười rực rỡ như hoa đào, nhìn Tiểu Lan lỗ mãng đi ra cửa, gật đầu đầy hài lòng.

Tiểu Quỳ: “…” Cuối cùng cũng phát điên rồi.

Tại Vũ Hoa điện, trong cung điện tối tăm, ba chủ tớ ở trong bóng đêm đang lắng nghe tiếng đào đất ầm ĩ bên ngoài.

Huệ tần và hai tì nữ của nàng ta: “???” Liếc mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Đây là phi tần nào phái đến? Làm việc mà có thể “ổn thỏa” như vậy…

“Nương nương, nô tì có nên ra ngoài không?”

Tì nữ nhỏ giọng hỏi Huệ tần, Huệ tần giữ sắc mặt bình tĩnh: “Không cần, ngày mai rồi nói sau.” Tiếng đào đất bên ngoài rõ ràng là có phi tần muốn hãm hại nàng ta.

Nàng ta tự nhiên sẽ không để yên như vậy, việc này nhất định phải cho Hoàng thượng biết…

“Chớ đả thảo kinh xà.” Nàng ta hạ giọng, yêu cầu hai tì nữ trước đừng để lộ.

“Vâng, Huệ tần nương nương.”

Tại Lệ Phương điện, Sơ Tửu Tửu ngồi trước bàn, chống cằm chờ Tiểu Lan trở về.

Chẳng bao lâu, Tiểu Lan mặt mày xám tro đã trở về.

“Nương nương, nô tì đã chôn túi hương vào trong đất trồng hoa của Huệ tần nương nương.” Nàng ấy không nói với Sơ Tửu Tửu rằng mình đã chôn rất sâu, để tránh bị phát hiện.

Sơ Tửu Tửu cầm một thỏi vàng đưa cho nàng ấy: “Vất vả rồi, nhanh đi rửa mặt rồi ngủ đi.”

Tiểu Lan không thể tin là tay mình cầm thỏi vàng: “Nương nương, đây thật sự là thưởng cho nô tì sao?”

“Cầm đi.” Nghe Tiểu Lan kích động cảm ơn mình, Sơ Tửu Tửu ngáp một cái, mắt nàng gần như không mở nổi.

Tiểu Lan bị kích động trở về phòng bên để giấu vàng đi.

Tiểu Quỳ thấy vậy lắc đầu bất lực: “Nương nương, đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Sơ Tửu Tửu không nhịn được lại ngáp: “Tiểu Quỳ, ngươi đợi một chút.”

Tiểu Quỳ vâng lời cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh của nàng, trước mắt có thỏi vàng lấp lánh rực rỡ tiến vào tầm mắt của nàng ấy.

Từ nhỏ nàng ấy đã được huấn luyện thành tử sĩ, một khắc tại đây đã lộ ra vẻ kinh ngạc.

Giọng nói chậm rãi của Sơ Tửu Tửu vang lên: “Tiểu Lan có, ngươi cũng có.” Nàng nhét vàng vào tay Tiểu Quỳ, mệt mỏi ngã xuống giường, đắp chăn lại, ngủ cực say.

Tiểu Quỳ nhìn chằm chằm vào thỏi vàng trong tay rất lâu, rồi ngước nhìn Sơ Tửu Tửu trên giường không hề phòng bị…

Một lúc sau, màn che nhẹ nhàng hạ xuống, che khuất dáng người yểu điệu của Sơ Tửu Tửu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play