Tuyết đầu mùa rơi suốt đêm, bên ngoài trắng xóa một màu, Sơ Tửu Tửu vẫn nằm trong chăn không muốn dậy, mùa đông không dậy sớm đều là những người cứng rắn.
Nàng nằm trên giường nghĩ đông nghĩ tây mà không muốn rời khỏi cái chăn ấm, vì đến giờ ăn trưa, Tiểu Quỳ lo nàng đói bụng nên thúc giục nàng dậy.
Sơ Tửu Tửu hừ hừ không chịu dậy, cuốn chăn lại, tự mình biến thành một cái bánh cuộn, đầu thì rúc ở trong.
Tiểu Quỳ nhìn mà thấy mềm lòng, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Nương nương, người có thể ăn trưa xong rồi nghỉ thêm một chút.”
Chiếc chăn vẫn không nhúc nhích, Sơ Tửu Tửu co ro bên trong, đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng khuyên nhủ của Tiểu Quỳ.
Âm thanh từ chiếc giường bên cạnh phát ra một chút, sau đó là giọng nói trầm ấm của nam nhân.
“Tửu Tửu.”
Sơ Tửu Tửu giả vờ ngủ không để ý đến hắn, giọng nói lạnh lùng của Hàn Sở đã trở nên dịu dàng: “Ăn trưa xong, trẫm sẽ cùng nàng ngủ trưa, được không?”
Lúc này nàng không thể tiếp tục ngủ nữa, nhưng lại muốn nằm thêm một chút, hai tay bám vào mép chăn, lộ ra đôi mắt đen láy, đang nhìn chằm chằm vào nam nhân bên cạnh.
Trái tim Hàn Sở như bị nàng đánh trúng, cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn ôm chặt nàng vào lòng.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng nói trầm thấp như cảnh cáo như kiềm chế: “Nếu Tửu Tửu không dậy, trẫm sẽ không thể kiềm chế được.”
Sơ Tửu Tửu mở to mắt, lập tức lăn vào giường trong, tự mình thoát ra, lập tức ngồi dậy định trèo xuống.
Trong lúc hoảng hốt, nàng không để ý đến cổ tẩm y màu trắng của mình mở một nửa, định bước qua Hàn Sở đang nằm bên cạnh, vừa bước qua một chân, hai tay run rẩy chống hai bên Hàn Sở.
Hàn Sở từ làn da trắng như tuyết nhìn về phía gương mặt xinh đẹp như hoa của nàng, đáy mắt đen như vực sâu.
Sơ Tửu Tửu đang bận rộn xuống giường, đột nhiên eo mềm bị giữ lại, cả người nàng rơi vào lòng Hàn Sở.
Mỗi bước mỗi xa
Màn trướng chăn vang lên tiếng hôn “chụt chụt”, khi nàng xuống giường, làn da trắng như tuyết mang màu sắc như hoa đào, đôi mắt trong veo vẫn còn nét mê ly chưa tan.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua bình lặng, chỉ trừ việc nàng vẫn không chịu nổi một kẻ xấu nào đó, sống vẫn rất thoải mái.
Một buổi sáng nọ, tuyết rơi dày đặc, Sơ Tửu Tửu ở trong sân làm người tuyết, hì hục một lúc lâu, cuối cùng cũng làm xong một người tuyết, chăm chú cắm hai cành cây làm tay người tuyết, rồi cẩn thận viết lên “Ta tên là Hàn Sở.”
Kế hoạch nghịch ngợm thành công! Nàng hài lòng ngắm nhìn tác phẩm mà mình đã bận rộn nửa ngày, phần hài lòng nhất vẫn chính là mấy chữ nổi bật đó.
Sơ Tửu Tửu tự hào chống nhạn, ai bảo hắn mỗi tối lại điên cuồng và tàn nhẫn, thế nào cũng không chịu mềm lòng, nhưng tối qua hắn không đến Hoa Khê điện, chắc là đi bận việc.
Tiểu Quỳ bên cạnh quét tuyết, thấy chữ trên bụng người tuyết thì cười lắc đầu, Hoàng thượng đối đãi nương nương như trân bảo, nâng ở trong gay sợ rơi, giữ trong miệng sợ tan, còn nương nương đối với Hoàng thượng như đang đối đãi với oan gia, lúc thì ngọt ngào lúc thì chiều chuộng, Hoàng thượng mê nàng như mê một điều gì đó.
Trong sân, Sơ Tửu Tửu bị Hàn Sở đột ngột xuất hiện từ phía sau ôm lấy, nàng hoảng hốt kêu lên: “Chàng... khi nào thì vào?”
Nàng không hề phát hiện ra, cả ngày xuất quỷ nhập thần.
Hàn Sở vào trong điện đặt nàng xuống, đưa tay gạt bỏ tuyết trên người và tóc nàng, động tác rất ôn nhu.
“Vừa mới hồi cung.” Hầu kết của nam nhân lăn lộn.
Sơ Tửu Tửu nhìn hắn, cảm nhận hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể hắn, tính cách của hắn vốn đã lạnh lùng, không ai dám lại gần, giờ đây vẻ ngoài nghiêm nghị càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Chàng đã ra ngoài cung?”
Hàn Sở nặng nề “Ừ” một tiếng: “Gần đây tuyết rơi nhiều, trẫm ra ngoài hỗ trợ an bài cho dân chúng.”
Sơ Tửu Tửu không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngày càng gầy của hắn, những đường nét trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng hơn.
Càng hiểu về hắn, nàng càng thấy mềm lòng, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, gắt gao dựa sát vào hắn.
Vài ngày trôi qua, thời tiết ấm lên, lớp tuyết đọng trên mặt đất cũng tan chảy.
Nhờ sự can thiệp kịp thời của triều đình và cứu trợ, trên đường không xảy ra tình trạng người c.h.ế.t vì lạnh.
Kể từ khi Hàn Sở xưng đế, mỗi năm trước mùa đông, triều đình đều kêu gọi dân chúng tích trữ lương thực, vì vậy trong suốt mùa đông ở Nguyệt triều không xảy ra tình trạng thiếu ăn, chỉ là không ai ngờ rằng năm nay bão tuyết lại dữ dội như vậy, xuất hiện tình huống chưa từng có trong những năm trước.
Sơ Tửu Tửu nghe tin về thảm họa tuyết rơi hữu kinh vô hiểm, thở phào nhẹ nhõm, may mà dân chúng ở Nguyệt triều không ai thương vong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT